Chương 298 - Em Thật Là Tốt
Chương 298 - Em Thật Là TốtChương 298 - Em Thật Là Tốt
Tiếc nuối.
Bằng không hiện tại làm gì có chuyện Tứ Đại Thiên Vương gì đó chứ?
Anh ta - Thịnh Tâm Cảnh chính là vị vương duy nhất!
"Cô bé, em có mắt nhìn đó."
Thịnh Tâm Cảnh giờ phút này nhìn Tô Vi Vi chỗ nào cũng thấy thuận mắt.
Trên thế giới này sao lại có một cô bé có mắt nhìn đến như vậy?
Thật đúng là mắt sáng như đuốc.
"Tự giới thiệu một chút, anh là Thịnh Tâm Cảnh của tập đoàn Hạo Đình."
Nói xong, còn chỉnh lại cái áo khoác nỉ của mình.
Tỏ ra đẹp trai.
Tô Vi Vi lại lần nữa ' kinh ngạc ' lui về phía sau nửa bước.
"Anh... Anh là Thịnh tổng của tập đoàn Hạo Đình? Người tài giỏi kinh người, thiên tài kinh doanh, mưu lược vô song, rõ ràng có thể dựa ngoại hình mà cứ nhất định phải đua tài hoa, Thịnh Tâm Cảnh, Thịnh tổng?”
Thịnh Tâm Cảnh:...
Không chịu nổi mà.
Cô bé này, thật biết cách nói chuyện mà.
Nếu không thì bắt cóc em ấy về nhà đi.
Đừng hiểu lầm, là bắt cóc về nhà làm em gái, nhà bọn họ cũng chỉ có hai người là anh ta và anh trai, ngày thường quá vắng vẻ rồi.
Nếu có một cô bé vừa biết nói chuyện vừa xinh đẹp như vậy ở nhà, mỗi ngày đều giống như đang sống trên thiên đường vậy, có phải không?
Tâm trạng của anh hai tốt hơn, sức khỏe chắc là cũng sẽ tốt hơn nhỉ?
Nhân tiện... Để cho cô bé này ngày thường viết vài bài phát biểu cho tập đoàn, không cần nhiều, chủ yếu có liên quan đến anh ta là được rồi.
Tô Vi Vi hoàn toàn không biết rằng Thịnh Tâm Cảnh đã lên kế hoạch bắt cóc mình về nhà, nhìn thấy khuôn mặt hài lòng của Thịnh Tâm Cảnh vào lúc này, cô biết rằng mình đã chọn đúng cách để đối phó với Thịnh Tâm Cảnh. Ngay lập tức, những lời khen ngợi giống như không cần tiên vậy được ném ra ngoài.
"Trời ạ, ông trời bất công quá, tại sao phải đem tất cả những ưu điểm đều tập trung vào một mình anh chứ?”
"Sắc đẹp cùng trí tuệ cùng tồn tại, khí chất và tao nhã vẹn toàn, trên đời này sao lại có người hoàn mỹ như anh chứ?"
"Trời ạ, quá loá mắt rồi, em cũng ngại ngùng đứng chung một chỗ với anh”...
Khụ.
Tô Vi Vi nói đến nỗi chính mình cũng có chút chịu không nổi rồi.
Có phải quá khoa trương rồi hay không?
Sẽ không bị phản tác dụng chứ?
Nhưng mà...
Ngẩng đầu nhìn Thịnh Tâm Cảnh một cái.
Đối phương vẻ mặt say mê, có dáng vẻ như thể... còn chưa đủ, nói thêm nữa đi '.
Chuyện này...
Tô Vi Vi thật sự có hơi khâm phục Thịnh Tâm Cảnh.
Đây là một nhân tài.
Thịnh Tâm Cảnh hung hăng say mê trong chốc lát.
Cô bé này, thật là biết nói chuyện.
Hơn nữa mỗi một câu đều là lời nói thật.
Đều nói đến trong lòng anh ta.
Thật không dễ dàng mà.
Nhiều năm như vậy.
Rốt cuộc...
Có người hiểu anh ta.
"Em thật là tốt."
Thịnh Tâm Cảnh hốc mắt đã hơi ươn ướt, thật không dễ dàng mà.
Đời người có được một người tri kỷ, thật không dễ dàng mà.
"Em... Ăn tết vui vẻ trước đi, tôi đi trước."
Anh ta phải tìm một nơi để bình tĩnh lại. Còn chuyện Tô Vi Vi mua nhiều nhà như vậy có ý muốn chiếm lợi ích?
Cô bé nhà người ta sao lại có ý xấu chứ?
Em ấy chính là... Có tiền không có chỗ tiêu mà thôi.
Chút tiền nhỏ này, coi như tặng cho em ấy thì sao chứ?
Đến lúc đó phá bỏ di dời, chắc chắn phải cho cô bé đãi ngộ tốt nhất!
Anh ta Thịnh Tâm Cảnh nói vậy đó.
Tô Vi Ví:... Từ từ.
Đây là hướng ởi gì chứ?
Anh trai à, anh không phải đến đây để hỏi tội hay sao?
Không phải đến đây mua nhà với tôi sao?
Không phải đến gây chuyện với tôi sao?
Anh sao lại cứ vậy mà đi rồi?
"Thịnh, Thịnh tổng!"
Tô Vi Vi vội vàng ngăn Thịnh Tâm Cảnh lại.
Đây là một con cá lớn đó, cứ như vậy mà đi thì quá lãng phí rồi.
Thừa dịp anh ta tới còn chưa hồi lại mà tranh thủ kiếm ít lợi ích?
Tô Vi Vi chớp chớp mắt, để lộ nụ cười hồn nhiên và nhiệt tình.
"Thịnh tổng, hiếm có được nhân vật lớn như anh nguyện ý tới thăm nhà, sao lại có thể để anh cứ như vậy mà đi chứ? Nếu như anh không chê, không thì vào ngồi một lát, uống chén trà?"