Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299 - Hương Vị Gia Đình

Chương 299 - Hương Vị Gia Đình Chương 299 - Hương Vị Gia ĐìnhChương 299 - Hương Vị Gia Đình

Thành thật mà nói, uống trà gì đó, không phải là trọng điểm.

Thịnh Tâm Cảnh là vì có thể nghe Tô Vi Vi nói chuyện nhiều hơn, liền lập tức đồng ý rồi.

Thậm chí còn quay đầu lại, lấy ra hai món quà mà anh ta đã chuẩn bị cho anh trai mình trong cốp xe.

Lần đầu tiên đến nhà, dù sao cũng không thể đi tay không mà?

Ai bảo anh trai anh ta đang Tết nhất mà ném anh ta đến đây, những món quà này, anh ta thà tặng cho cô bé nói chuyện dễ nghe trước mắt này, còn hơn là tặng cho anh trai.

Vào nhà, Tô Vi Vi giới thiệu Thịnh Tâm Cảnh với người trong nhà.

Chẳng qua...

Tập đoàn Hào Đình gì đó, cho dù là người nhà họ Chu hay là người nhà họ Tô, cũng đều không biết đến.

Dù sao chỉ cần biết anh ta đại khái là một phú nhị đại là được.

"Chàng trai trẻ này, Tết nhất còn phải ra ngoài làm việc, quá vất vả rồi."

Chu bà ngoại đau lòng nhìn Thịnh Tâm Cảnh một cái.

Nhìn xem đứa nhỏ này, Tết nhất ngay cả một bộ quần áo ấm áp cũng không có, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã tái nhợt vì lạnh.

"Cũng đừng uống trà nữa, nước trà này tính hàn quá lớn, bà ngoại nấu canh tuyết lê rồi, cháu uống chút nước canh nóng, lát nữa ở lại ăn cơm đi."

Bà ngoại Chu tiếp đãi khách, chính là mời người ta ăn cơm.

Thịnh Tâm Cảnh có chút bối rối.

Chuyện này...

Loại kịch bản này anh ta chưa từng gặp qua.

Những người mà nhà bọn họ kết dao trên thương trường, đều đeo mặt nạ, trên mặt cười hì hì, sau lưng thì đâm dao.

Mà người nhà anh ta... Càng không nên nhắc đến, còn không bằng mấy người đeo mặt nạ ở trên thương trường đâu.

Giờ phút này được bà ngoại Chu chiêu đãi nhiệt tình như vậy. Thịnh Tâm Cảnh có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu và sự quan tâm của bà ấy dành cho mình.

Cảm giác này... Có chút xa lạ, cũng có chút... Thích.

Đặc biệt là sau khi uống canh tuyết lê mà bà ngoại Chu đem đến, ăn đồ ăn vặt tự làm mà bà Chu đưa cho, Thịnh Tâm Cảnh thực sự cảm thấy...

Anh ta trâm luân rồi.

Rất muốn ăn Tết ở đây.

Nếu như bà ngoại Chu là bà ngoại của anh ta thì tốt rồi.

Ôôô...

Nơi này thật hạnh phúc.

Có bà ngoại Chu ấm áp.

Có các loại món ăn ngon lành.

Còn có cô bé biết nói chuyện.

Quá hạnh phúc rồi -

"Thịnh tổng, bà ngoại em nấu ăn ngon lắm phải không."

Tô Vi Vi xem mặt đoán ý, đã thông qua tiểu jiojio kích động không ngừng vểnh lên của Thịnh Tâm Cảnh mà phán đoán ra.

Thịnh Tâm Cảnh... Là cái đồ tham ăn.

"Rất rất ngon, quá ngon miệng rồi!"

Thịnh Tâm Cảnh theo bản năng giơ ngón tay cái lên.

Còn nấu ngon hơn người giúp việc nhà bọn họ nhiều, mấu chốt là... Hương vị gia đình -

"Bà ngoại em ngày thường thích nấu vài món ăn, tài nấu nướng của bà ngoại nức tiếng khắp làng trên xóm dưới, chỉ tiếc là sau khi lên thành phố, bà ngoại cứ nói đồ ăn ở đây đều không tươi ngon, cho nên mới mua căn nhà này, chỉ nghĩ là ở căn nhà như thế này thì càng thực tế hơn, còn có thể trồng ít rau gì đó, ngày thường nấu món gì ra vườn hái là được rồi."

" Hoá ra là như vậy, tôi nói sao em lại mua nhiều căn nhà như vậy... Không đúng, cho dù là vì bà ngoại em, em cũng không cần mua nhiều căn nhà đến như vậy chứ?"

Thịnh Tâm Cảnh vừa muốn gật đầu, lại theo bản năng cảm thấy không hợp lý. Cho dù là vì người già trong già, nhưng Tô Vi Vi trực tiếp mua gần 50 căn nhà, cũng quá nhiều đi?

"Oa, Thịnh tổng không hổ là Thịnh tổng, thế nhưng ngay cả chuyện em mua nhà mà anh cũng biết?"

Vẻ kinh ngạc cảm thán trên mặt Tô Vi Vi không hề giả tạo.
Bình Luận (0)
Comment