Chương 347 - Kinh Doanh Mạng
Chương 347 - Kinh Doanh MạngChương 347 - Kinh Doanh Mạng
Chu Tử Kiệt phải chuẩn bị tâm lý rất lâu, cuối cùng mới mở miệng.
"Vi Vi cháu thật thông minh, cậu tới tìm cháu, đúng là vì chuyện làm ăn."
Nói đến đây, cậu út Chu, Chu Tử Kiệt nhìn Tô Vi Vi, không tiếp tục nói.
Tô Vi Vi có chút khó hiểu.
"Cho nên thế nào, cậu út, cậu muốn làm gì?"
Cậu không nói, cháu biết làm chỗ dựa vững chắc cho cậu thế nào?
Cậu út Chu cũng nhìn Tô Vi Vi, sau một lúc lâu chưa nghe thấy Tô Vi Vi nói chuyện, cũng có hơi nghi ngờ.
Cháu không lừa cậu sao?
Mọi người đều bị động mà bị cháu lừa, cậu chủ động ngồi trước mặt đợi bị lừa, tại sao cháu lại không lừa cậu?
Đều là cậu như nhau, tại sao có thể phân biệt đối xử như vậy chứ?
Nhưng thấy Tô Vi Vị rõ ràng không có ý định mở lời, cậu út Chu chỉ có thể chủ động phá vỡ sự im lặng.
"Cái đó... Vi Vi à, cháu, chẳng lẽ cháu không có tính toán gì cho cậu sao?"
Cháu muốn cho cậu làm gì, thì cứ nói đi.
"Có tính toán gì không? Không phải là cậu út cậu nên nói cho cháu biết kế hoạch của cậu sao?"
Tô Vi Vi luôn cảm thấy hôm nay cậu út có chút kỳ lạ.
“Cái đó... Cậu nói thật à?”
“Nói đi, cháu nghe.”
Được rồi...
Trong đầu cậu út Chu điều chỉnh tìm từ một chút, rồi nói.
"Chuyện kinh doanh này, thường suy xét dựa trên những khía cạnh như ăn, mặc, ở, đi lại, quần áo cháu đã làm thời trang nữ, ăn uống cũng có cửa hàng Cổ Vịt, ở thì không nói, đầu tư quá lớn, đi lại, thì có tiệm sửa xe của anh ba và anh rể."
Cậu út điểm danh từng sản nghiệp mội.
"Có thể thấy được vẫn là Vi Vi cháu thật tinh mắt, đều xếp đặt sản nghiệp ở những ngành nóng nhất."
Tô Vi Vi cười tửm tỉm nhận lấy lời khen của cậu út Chu.
Cô chưa bao giờ sợ người khác dành lời khen ngợi khoa trương cho cô.
Mọi lời khen ngợi đều được cô tiếp nhận.
Nhưng...
Cô chỉ là không nói lời nào, chờ cậu út Chu đi vào vấn đề chính.
"Được rồi, ý cậu muốn nói, mấy lĩnh vực này Vi Vi cháu đã nhúng tay vào, cậu sẽ không đề cập đến, cho nên, cậu muốn làm việc khác."
"Cậu út, cậu và cháu không cần vòng vo, cậu cứ nói cậu muốn làm cái gì đi."
Tô Vi Vi buồn cười nhìn dáng vẻ thật thận trọng này của cậu út.
Đều là người một nhà, có cần phải cẩn thận đến vậy không.
"Được rồi, vậy cậu nói thẳng."
Nói thật, cậu út Chu cũng không có thói quen vòng vo như vậy với cháu gái nhỏ của mình.
"Cậu muốn mở một tiệm net."
“Tiệm net?"
Tô Vi Vi không ngờ rằng, thế mà cậu út lại có ý tưởng này.
Mà cậu út Chu khi nghe Tô Vi Vi hỏi lại, cậu lập tức ngồi ngay ngắn.
"Vi Vi, cái đó, cháu có muốn cậu cập nhật kiến thức cho cháu biết tiệm net là gì không? Hoặc là trước tiên nói một chút máy tính là cái gì?
"Cái đó thật ra không cần, cháu có thể xem như là có hiểu biết một chút, nhà Cố Dung Thời có máy tính cũng có kết nối mạng, cháu thường đến nhà anh lên mạng."
Tô Vi Vị lắc đầu, từ chối lòng tốt: muốn dạy dỗ của cậu út Chu.
Cô chỉ là hơi kinh ngạc khi cậu út Chu đi trước thời đại thôi.
Thời buổi này, người tiếp xúc internet còn chưa nhiều lắm, ít nhất bạn học xung quanh Tô Vi Vi chưa ai đã từng tiếp xúc đến.
Hơn nữa ở thời đại này, máy tính là một thứ có giá trị, tuy rằng đối với Tô Vi Vi mà nói vẫn còn thật sự thô sơ, nhưng mà đối với rất nhiều người mà nói, máy tính chính là đại diện của sự cao cấp.
Người có thể đánh chữ thành thạo đều rất được ngưỡng nà. Nhưng mà chẳng bao lâu sau, máy tính và internet sẽ trở nên phổ biến trong nước, hơn nữa theo thời gian, internet sẽ trở thành một phần trong cuộc sống của người dân.