Chương 396 - Là Người Ích Kỷ
Chương 396 - Là Người Ích KỷChương 396 - Là Người Ích Kỷ
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tô Vi Vi.
Sắc mặt Nhậm Nhã Đồng vô cùng bất thiện liếc nhìn Tô Vi Vi, sau đó ngoan cường đứng lên đi đến bên cạnh Cố Dung Thời.
"Anh Dung Thời - em sợ quá - những người vừa nãy đều rất dọa người - -"
Hai người Tô Vi Vi và Dung Tình nghe cô ta nói chuyện đều nhịn không được mà rùng mình.
âm thanh này thật là ngọt đến khó tiêu luôn đó.
Quá là khiến người khác cảm thấy không khỏe.
Thế nhưng...
Khi hai cô gái nhỏ này dựa vào nhau cảm nhận được đối phương cũng đang rùng mình thì lập tức liếc mắt nhìn nhau, vậy mà lại có một loại cảm giác 'anh hùng có chung lí tưởng.
"Anh Dung Thời, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi. Em sợ hãi quá, không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa đâu. Anh có thể đi cùng với em không, những người kia đều bắt nạt em - -ˆ
Nhậm Nhã Đồng tiếp tục làm nũng còn muốn giơ tay túm lấy cổ tay áo của anh nhưng đã bị Cố Dung Thời trực tiếp tránh đi.
Tô Vi Vi nhìn thấy Cố Dung Thời đang tránh trái tránh phải, cô sợ Tiểu Huyên Huyên đang ôm đùi anh sẽ bị lắc đến hôn mê nên vội vàng duỗi tay giải cứu cô nhóc.
Đứa nhỏ của nhà cô thật vất vả mới thoát khỏi nguy hiểm, nếu cứ bị lắc qua lắc lại như vậy có khi sẽ bị lắc đến hôn mê rồi nhập viện mất.
"Nhậm Nhã Đồng, cô còn không biết xấu hổ mà dám nói như vậy! Vừa rồi là cô đẩy tôi ra đối mặt với đám người hung thần ác sát kia, nếu không phải Vi Vi đứng ra thay thế tôi, tôi, tôi chỉ sợ đã..."
Dung Tình nhớ đến cảm giác tuyệt vọng khi Nhậm Nhã Đồng đẩy cô ra đối mặt với đám người kia thì hốc mắt lập tức đỏ lên.
"Anh họ, chúng ta không cần để ý đến cô ta. Nhậm Nhã Đồng, về sau tôi và cô coi như không còn quen biết nhau, cô cũng đừng tới làm làm phiền tôi và anh họ tôi nữa."
Chút tâm tư này của Nhậm Nhã Đồng cho là cô ấy không biết sao?
Còn không phải là muốn dựa vào cô ấy để tiếp cận anh họ cô ấy sao? Trước kia Dung Tình nghĩ đến giao tình giữa hai nhà nên không muốn từ chối quá rõ ràng. Vậy nên lần này khi chuẩn bị tới hải đảo gặp anh họ, Nhậm Nhã Đồng một hai muốn đi theo cô ấy cũng đồng ý.
Nhưng chuyện hôm nay...
Mọi việc đã xảy ra như vậy, Dung Tình cũng đã hiểu rõ Nhậm Nhã Đồng chính là một người vô cùng ích kỷ.
Đối với loại người này, cho dù trước đó bạn có giúp đỡ cô ta nhiều đến đâu thì đến lúc muốn lợi dụng bạn cô ta vẫn sẽ ra tay không chút lưu tình.
Một khi đã như vậy thì tốt nhất là nên vạch rõ quan hệ với cô ta.
"Tôi, tôi cũng không phải là cố ý. Chính là do tôi, tôi quá sợ hãi nên mới làm như vậy. Hơn nữa, dù sao không phải là cô cũng không có việc gì rồi sao?"
Nhậm Nhã Đồng có hơi xấu hổ đưa mắt nhìn Dung Tình.
Trong lòng cô ta lại có hơi oán trách.
Tuy rằng cô ta làm vậy có hơi không đúng những chuyện kia cũng là nhân chỉ thường tình mà thôi. Gặp nguy hiểm ai mà chẳng muốn bảo vệ bản thân cho tốt trước tiên đúng không?
Huống chi không phải là cuối cùng Dung Tình cũng chưa có xảy ra chuyện gì à?
Bọn họ làm gì cứ muốn nắm mãi chuyện này không buông chứ.
Thật là quá mức kéo kiệt.
Nhậm Nhã Đồng còn cảm thấy bản thân có hơi oan ức.
Dù sao thì Dung Tình quen biết Nhậm Nhã Đồng đã nhiều năm nên lúc này nhìn cô ta như vậy cô ấy cũng biết rõ trong lòng cô ta đang nghĩ gì
Càng bởi vì biết rõ nên mới càng cảm thấy tức giận.
"Cô, Nhậm Nhã Đồng cô thật sự là quá mức kích kỷ! Anh họ, chúng ta đi thôi."
Hiện tại cô ấy không có việc gì thì chẳng lẽ có thể coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra?
Quả thật chính là người si nói mộng!
Dung Tình vô cùng tức giận!
Cô ấy quyết định rồi.