Chương 398 - Về Nhà Bình An
Chương 398 - Về Nhà Bình AnChương 398 - Về Nhà Bình An
Đúng rồi, còn cả Dung Tình nữa. Con nhóc kia cũng không thể dính dáng đến chuyện lần này.
Tuy Tô Vi Vi bị người ta bắt cóc' chỉ trong một khoảng thười gian ngắn ngủi, Cố Dung Thời cũng biết cô không hề xảy ra chuyện gì, nhưng...
Dính dáng đến loại sự tình này đều sẽ khiến thanh danh không tốt, so với việc nhiều thêm một chuyện thì chi bằng ít đi một chuyện.
Hơn nữa Cố Dung Thời lại càng lo lắng sẽ phát sinh chuyện như việc cướp ngân hàng lần trước. Lần này người tham gia tụ tập đánh bài dưới tầng ngầm kia càng thêm phức tạp nên cũng không chắc có thể một lưới bắt hết, rất dễ dàng tôn tại cá lọt lưới.
Nếu để Tô Vi Vi liên lụy dính vào sự việc lần này, đến lúc đó chẳng may con cá lọt lưới kia mang tất cả tức giận phát tiết lên người cô và người nhà của cô, vậy thì hậu quả kia... Cố Dung Thời thật sự không dám nghĩ đến.
Vậy nên tốt nhất là cứ che dấu tin tức của Tô Vi Vi đi.
Sau khi xử lý tốt sự tình tiếp theo, Cố Dung Thời lập tức mang theo Tô Vi Vi, Dung Tình và Tiểu Huyên Huyên rời đi.
Còn vê Nhậm Nhã Đồng?
Sẽ tự có người giúp đỡ chăm sóc cô ta sau đó đợi người nhà họ Nhậm đến lãnh người đi.
Dù sao...Cố Dung Thời cũng không thể để Nhậm Nhã Đồng xảy ra chuyện ở đây được, lỡ đâu quay đầu lại cô ta ăn vạ anh thì làm sao bây giờ?
Đối với loại ong bướm như này, tuy Cố Dung Thời còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã biết phải giải quyết như thế nào cho ổn thỏa.
Anh sẽ không như mấy tên trẻ trâu kia, nói tôi vô cùng chán ghét cô rồi ném người ta sang một bên. Đợi sau đó chẳng may xảy ra chuyện gì lại muốn tự gánh vác trách nhiệm rồi dây dưa triền miên không dứt
Cố Dung Thời anh luôn thích giải quyết tất cả phiền toái từ ngọn nguồn.
Vậy nên xin cứ gọi anh là Cố - không lưu cơ hội - Dung Thời.
Tiểu Huyên Huyên đã trở vê.
Đồng thời đi theo cô nhóc còn có một chú chó Labrador.
Lúc bọn họ rời khỏi khách sạn kia, chú chó này luôn đi theo bọn họ. Tô Vi Vi kiên định cho rằng nó là một con chó 'không chủ' vậy nên đã mang theo chú chó Labrador này cùng nhau trở về khách sạn.
Trong khách sạn bọn họ đang ở.
Mẹ Tô và Tô Mạn Mạn thật sự đã ôm lấy Tiểu Huyên Huyên khóc thành hai lệ nhân.
"Hu hu hu. Huyên Huyên chị xin lỗi em, là do chị không trông trừng em cho tốt."
"Hu hu hu. Huyên Huyên cuối cùng con cũng đã trở lại, mẹ suýt chút nữa đã tưởng là không thể gặp lại con nữa."
Tiểu Huyên Huyên chớp chớp hai mắt to, nhìn về phía Tô Vi Vi xin giúp đỡ.
Hu hu hu, chị hai cứu mạng o(r-r)o
Bị hai người ôm lấy khóc lóc, cô bé vất vả quá.
Tô Vi Vi đối mặt với đôi mắt cầu xin sự giúp đỡ của Tiểu Huyên Huyên... lập tức giả vờ như không thấy.
Bà ngoại Chu và ông ngoại Chu cũng đã bị dọa sợ không nhẹ, tay chân ba Tô lúc này cũng vẫn còn đang lạnh lẽo chỉ là bọn họ không biểu đạt hẳn ra như mẹ Tô và Tô Mạn Mạn mà thôi.
Tô Vi Vi ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng an ủi bọn họ, còn kể ra chuyện Tiểu Huyên Huyên bị bắt vẫn không quên xin người khác màn thầu để ăn. Cô an ủi mãi mới khiến mọi người chậm rãi thả lỏng.
"Đúng rồi bà ngoại, cháu giới thiệu cho bà một chút đây chính là người đã cho Huyên Huyên ăn màn thầu và cô ấy còn là em họ của Cố Dung Thời."
"Là cô bé này sao? Cô gái nhỏ rất cảm ơn cháu đã chăm sóc Huyên Huyên nhà chúng ta."
Bà ngoại Chu giữ chặt tay Dung Tình.
Tuy rằng Dung Tình giải thích cô ấy cũng không làm được cái gì, ngược lại vào thời khắc mấu chốt cô ấy còn được Tô Vi Vi bảo vệ nhưng bà ngoại Chu đối với cô ấy vẫn nhiệt tình đến không được.
Người già chính là như vậy, bạn đối xử tốt với con cháu của bọn họ thì bạn chính là ân nhân của cả nhà bọn họ.
Lúc này...
"Vi Vi à, hải đảo này chúng ta ở cũng không nổi nữa hay bây giờ chúng ta về nhà luôn nhé." Người hiền lành như ba Tô cũng khó có khi chủ động đưa ra yêu cầu với cô. Ông ấy cảm thấy từ lúc tới hải đảo này mọi chuyện hình như vẫn luôn không quá suôn sẻ.