Chương 423 - Bị Thương?
Chương 423 - Bị Thương?Chương 423 - Bị Thương?
"Nuốt gió hôn mưa chôn vùi hoàng hôn"
"Chưa từng do dự”
"Vượt núi lướt biển đạp tuyết "
“Cũng chưa...
"Khu... Khụ khụ...'
Tô Vi Vi người một lân nữa cất giọng hát đột nhiên ho khan hai tiếng, đặt dưa hấu sang một bên, giơ tay ôm chặt bụng của mình.
Có cái gì đó không đúng.
Tại sao đột nhiên lại đau bụng rồi?
Lại càng ngày càng đau chứ?
Vào thời điểm Tô Vi Vi ngưng hát, Cố Dung Thời liên chú ý đến Tô Vi Vi có điều gì đó không ổn.
Chờ đến khi anh nhìn thấy Tô Vi Vi ôm bụng cuộn tròn trên ghế sô pha, sắc mặt ngày càng trắng bệch, thậm chí mồ hôi trên trán cũng bắt đầu túa ra, anh lập tức hoảng sợ.
Vi Vi, Vi Vi em bị sao vậy?”
Cố Dung Thời quỳ gối bên cạnh sô pha, sốt ruột nhìn Tô Vi Vi.
"Em không thoải mái chỗ nào vậy? Tôi... Tôi gọi xe cứu thương liền đây, không được, gọi xe cứu thương còn phải đợi xe lái đến đây, quá chậm rồi, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ.'
Nói xong một tay anh luồn qua đầu gối của Tô Vi Vi, một tay đặt ở sau lưng Tô Vi Vị, lập tức bế Tô Vi Vi từ ghế sô pha lên.
Một năm nữa trôi qua, Cố Dung Thời đã là một cậu thiếu niên 16 tuổi.
So với lần gặp đầu năm ngoái, Cố Dung Thời đã cao lên không ít, sức lực cũng lớn rất nhiêu, anh bế Tô Vi Vi lên rất dễ dàng.
“Đừng... đừng...
"Đừng... Không cần..."
Tô Vi Vi đã đoán được phần nào lý do tại sao cô ấy bị như vậy nên vội vàng ngăn Cố Dung Thời lại. Mà đồng thời trong lúc đó... Cố Dung Thời cũng nhìn thấy chỗ Vi Vi ngồi lúc nấy...
Máu?”
Cố Dung Thời chỉ cảm thấy như thể một chiếc búa lớn giáng mạnh vào đầu mình.
Tô Vi Vi bị chảy máu?
Em ấy... Em ấy bị thương rồi sao?
Giờ khắc này, Cố Dung Thời thậm chí cũng chưa nghĩ đến, Tô Vi Vi đang bình thường như vậy sao đột nhiên lại bị thương chứ.
Cả người anh đều vì chuyện Tô Vi Vi bị thương mà trở nên hoảng loạn, ôm chặt lấy Tô Vi Vi.
Tô Vi Vi thậm chí có thể cảm thấy được cả người Cố Dung Thời đang khẽ run rẩy, anh lại vẫn đang nỗ lực mỉm cười nhìn cô.
"Vi Vi, em đừng sợ nhé, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ, em chắc chắn sẽ không sao đâu, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em..."
Tô Vi Ví:...
"Chuyện đó... Cố Dung Thời, em không bị thương đâu, anh đừng sợ."
Đúng vậy, Cố Dung Thời, anh đừng sợ.
Chuyện mấu chốt nhất là...
Tay anh đừng run.
Em có chút lo lắng một chốc nữa anh sẽ làm em ngã đó.
"Không? Không bị thương?”
Đầu óc của Cố Dung Thời bây giờ đang choáng váng, thâm chí còn không hiểu lắm lời Tô Vi Vi nói.
Đúng vậy, em thật sự không bị thương mà, em thật ra là... Thật ra là...
Tô Vi Vi vẻ mặt xấu hổ, dứt khoát trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Trời xanh ơi.
Đất mẹ ơi.
Cô... Xấu hổ chết rồi...
Để cho cô chết đi mà...
Hai mươi phút sau, Tô Vi Vi nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, vươn tay kéo lấy chăn trùm lên đầu. Không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Cố Dung Thời nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Tô Vi Vị ra, hít sâu một hơi, đi vào.
Đây... Đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng ngủ của Tô Vị Vi.
Nếu là ngày thường, anh chắc chắn sẽ không làm như vậy, nhưng hiện tại... Anh cũng không thể quan tâm nhiều như vậy.
"Vi Vi, em, em uống một ít nước trước đi."
Cố Dung Thời đi đến bên mép giường Tô Vi Vi , giọng nói dịu dàng, chỉ là mặt lại đỏ bừng đến mức sắp chảy ra máu.
"Không uống không uống, anh không cần phải quan tâm đến em, để cho em ở một mình một lát đi."
Giọng nói của Tô Vi Vi vọng ra từ trong chăn, rầu rĩ.
Mặc dù mặt đỏ bừng đến mức sắp chảy ra máu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Vi Vi, Cố Dung Thời vẫn không nhịn được muốn cười.
Dáng vẻ này của Tô Vi Vi, thật sự là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Nhưng mà... Rất đáng yêu.
"Vi VI...