Chương 615 - Hạo Hạo, Con Trai Của Ba
Chương 615 - Hạo Hạo, Con Trai Của BaChương 615 - Hạo Hạo, Con Trai Của Ba
Gì?
Còn có chuyện này sao?
Tô Vi Vi có thể hiểu được vì sao lúc ấy Trình Lam lại giữ chặt tay Thịnh Thương Cảnh không chịu buông ra rồi.
Lúc ấy nếu như tình hình của Tiểu Hạo Hạo nghiêm trọng cần phải phẫu thuật, nói không chừng sẽ cần người hiến máu.
Mà máu Rh- hiếm như tên của nó vậy, các bệnh viện bình thường hiếm khi dự trữ máu Rh-.
Cho nên...
Trình Lam mới giữ chặt lấy Thịnh Thương Cảnh, chính là để phòng ngừa chuyện không may.
Kết quả...
Bây giờ chuyện đề phòng việc không may không cần dùng đến, nhưng lại khiến Thịnh Thương Cảnh phát hiện ra manh mối.
Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Tô Vi Vi vô thức nhìn Trình Lam, nhưng chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của Trình Lam.
Đối phương cúi đầu xuống, hoàn toàn không dám nhìn bất cứ ai.
Tô Vi Vi có thể hiểu được hội chứng đà điểu của Trình Lam đà điểu, nhưng mà...
Nếu như Thịnh Thương Cảnh không phát hiện ra còn tốt, nhưng một khi khiến anh ta nhận ra có điều gì đó không hợp lý, Trình Lam gần như không thể giấu diếm Thịnh Thương Cảnh được.
Một khi đã như vậy...
"Anh Thịnh, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện rồi, bây giờ Tiểu Hạo Hạo còn đang hôn mê, anh phải thập sự muốn ép hỏi chị Trình lúc này chứ, hơn nữa... Anh Thịnh nếu anh có nghi ngờ gì, chẳng lẽ anh sẽ không tự mình điều tra sao? Sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào thông tin người khác cung cấp cho mình, mà muốn tự mình đi tìm đáp án, đó chẳng phải là nguyên tắc đầu tư của chúng ta sao?"
Tô Vi Vi liếc nhìn Cố Dung Thời ở sau lưng mình.
"Anh Thịnh, hôm nay không phải là thời điểm tốt để nói chuyện đâu, chỗ này có tôi là được rồi, hôm nay cảm ơn anh, anh về trước nghỉ ngơi một chút đi, tôi tin tưởng rằng, anh chắc chắn có thể tự mình tìm ra đáp án cho vấn đề của mình."
Cố Dung Thời nhận được ánh mắt của Tô Vi Vị, hiểu rõ.
Vi Vi muốn anh lên sân khấu.
Đẩy Tiểu Huyên Huyên về phía Tô Vi Vi, Cố Dung Thời ngay lập tức kéo Thịnh Thương Cảnh ra ngoài.
"Anh Thịnh, anh vẫn nên về trước đi, con trai của chị Trình vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy, chị ấy chắc chắn đang rối rắm khó chịu trong lòng, anh đừng gây thêm phiên phức nữa.
“Nhưng mà...'
"Nếu như anh nghi ngờ nhóm máu của Tiểu Hạo Hạo, sao anh lại không nghi ngờ tuổi tác của thằng bé chứ”"
Cố Dung Thời liếc nhìn bệnh án mà Thịnh Thương Cảnh cầm trong tay nãy giờ.
Tôi có thể giúp anh, cũng chỉ có chừng đó mà thôi.
Nói xong, Cố Dung Thời quay trở lại phòng bệnh, sau đó " bùm " một tiếng đóng cửa phòng lại.
Mấy loại chuyện lung tung rối loạn này, đừng đem ra làm phiền Vi Vi của anh mãi chứ.
Hai người tự mình giải quyết đi.
Bên ngoài phòng bệnh, Thịnh Thương Cảnh nhìn bệnh án của Tiểu Hạo Hạo.
Mặt trên, không chỉ ghi chép nhóm máu của Tiểu Hạo Hạo, còn có ngày tháng cậu bé được sinh ra.
"6 tuổi...Sinh ra vào tháng sáu, vậy chẳng phải là..."
Thịnh Thương Cảnh nhìn thông tin ngày tháng năm sinh kia, đột nhiên nghĩ đến đoạn ký ức khiến anh cả đời khó quên kia.
Nhưng, sao có thể... Người đó không phải đã sớm...
"Khụ... Khụ khụ..."
Thịnh Thương Cảnh đột nhiên ho khan kịch liệt.
Nhưng trong ánh mắt, đều là sự kiên định.
Anh ta, nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này!...
Thịnh Thương Cảnh nói muốn điều tra, vậy thì thật sự sẽ điều tra. Ba ngày sau.
Tiểu Hạo Hạo đã tỉnh lại, cậu nhóc ở bệnh viện theo dõi ba ngày, sau khi xác định không có vấn đề gì nghiêm trọng, liền chuẩn bị xuất viện.
Tô Vi Vi còn đặc biệt xin nghỉ học, muốn đi đón Tiểu Hạo Hạo xuất viện.
Sở dĩ tiểu đậu đinh phải chịu kiếp nạn này, cô cũng có phần trách nhiệm.
May mắn là Tiểu Hạo Hạo không bị gì nghiêm trọng, nếu không thì Tô Vi Vi sẽ không thể sống thanh thản trong suốt quãng đời còn lại.
Trong phòng bệnh, Tô Vi Vi thay cho Tiểu Hạo Hạo một bộ quân áo bảnh bao, cũng tổ chức buổi lễ xuất viện cho Tiểu Hạo Hạo.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra.
Thịnh Thương Cảnh bước vào bên trong.
Sau đó trong ánh mắt sợ hãi của Trình Lam, anh ta đứng trước mặt Tiểu Hạo Hạo, vẻ mặt nghiêm túc.
"Hạo Hạo, con trai của ba."
Tiểu Hạo Hạo:...(-)?
Nhìn thấy cảnh này, Tô Vị Vi biết rằng...