Chương 94 - Gặp Được Soái Ca
Chương 94 - Gặp Được Soái CaChương 94 - Gặp Được Soái Ca
Cả người lộ ra khí chất sạch sẽ và trâm tĩnh.
Hơn nữa...
Câu nói "Trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa" được thể hiện rất rõ ràng trên người chàng trai này.
Dường như nghe được tiếng động, soái ca quay đầu nhìn sang.
Mỉm cười gật đầu với Tô Vi Vi, anh ta quay đầu tiếp tục chờ thang máy.
Bắt gặp ánh mắt đó, Tô Vi Vị cảm giác như tim mình lỡ mất nửa nhịp.
Quá... Quá... Quá... Quá đẹp.
Kiếp trước khi Tô Vi Vi đang theo đuổi thần tượng thì đã theo đuổi không ít chàng trai xinh đẹp, nhưng trước giờ cô chưa bao giờ được đứng ở khoảng cách gần như vậy.
Hú hú hú...
Ông trời đối xử với cô tốt quá.
Lại gửi soái ca cực phẩm như vậy tới trước mặt cô.
'Khụ, Vi Vị, tôi đột nhiên nhớ còn có thứ chưa mua, chúng ta quay lại mua đi...
Cố Dung Thời đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Vi Vi, chắn tâm mắt Tô Vi Vi nhìn soái ca.
"Còn có cái gì chưa mua? Đâu có, không phải chúng ta vì mua hoa hồng nhỏ mới đi xuống sao?"
Tô Vi Vi lắc lư trái phải, những Cố Dung Thời luôn che kín tâm mắt cô.
Tô Vi Vi:...
Cố Dung Thời, anh trai, mau tránh ra, đừng cản trở tâm mắt nhìn soái ca của tôi.
"Chắc chắn có, em đi theo anh trước đi."
Cố Dung Thời giữ chặt tay Tô Vi Vi, dẫn thẳng ra ngoài.
“Từ từ, từ từi"
Tô Vi Vi buồn bực.
Cố Dung Thời hôm nay sao kỳ lạ thế nhỉ?
"Rốt cuộc là muốn mua thứ gì mà gấp vậy? Cho dù thật sự muốn mua, thang máy tới rồi, chúng ta đưa đồ vật lên lầu trước rồi đi mua cũng được, cần gì phải mang theo hòm thuốc nặng như vậy."
Giọng điệu Cố Dung Thời không cho cô từ chối, 'Không chờ được nữa, phải đi mua ngay.
Nói xong, căn bản không để Tô Vi Vi phản kháng thì anh kéo cô đi ngay.
Tô Vi Vi bất đắc dĩ quay đầu.
Đừng.
Đại soái ca ấm áp như ngọc của tôi.
Đừng.
Vụt mất tình cảm vừa gặp đã yêu của tôi rồi -...
Cửa tiểu khu.
Tô Vi Vi nhăn mày, bất lực nhìn Cố Dung Thời.
"Vậy... Thứ mà anh vội vàng sốt ruột muốn mua, chính là cái này?"
Chỉ là... Một chậu cây xương rồng?
Có đáng để Cố Dung Thời kéo cô đi như trời sập đến nơi không?
Nếu không cô còn có thể đi chung thang máy với đại soái ca ấm áp như ngọc.
Nói không chừng lúc này đã lấy được tên họ và số tầng của soái ca ở trong tay.
Trong lòng Tô Vi Vi kêu lên tiếc nuối.
'Đương nhiên, không được sao?"
Một tay Cố Dung Thời cầm theo hộp thuốc, một tay cầm chậu xương rồng.
Khóe miệng hơi cong lên.
"Bà lão bán xương rồng sắp đi rồi, chậm chút nữa có thể sẽ không mua được."
Thật vậy sao?
Tô Vi Vi không tin.
Rõ ràng bà lão kia ngày nào cũng tới tiểu khu kế bên bán hoa, Tô Vi Vi tận mắt nhìn thấy Cố Dung Thời nhiều lần đi ngang qua, mà không thấy anh mua cây xanh nào.
Thậm chí, sau khi Tô Vi Vi lấy mấy bồn cây trong nhà đưa cho Cố Dung Thời giúp nhà anh tăng thêm sức sống, anh còn nói bản thân không biết chăm sóc, làm ngày nào Tô Vi Vi cũng phải qua tưới nước giúp anh.
Người như vậy sẽ chủ động trồng cây xương rông sao? Có lẽ thấy ánh mắt không tin tưởng của Tô Vi Vi, Cố Dung Thời giải thích theo bản năng.
"Tôi nghe nói đặt một chậu xương rồng bên cạnh máy tính có thể hấp thu bức xạ, hơn nữa xương rồng rất dễ sống, đúng không?”
Nói như vậy... Thật ra cũng có chút đạo lý.
"Huống hồ, chậu xương rồng này phối màu rất đẹp, xương rồng màu xanh đậm, trông trong chậu sứ trắng, rất đẹp đúng không?”
Tô Vi Vi gật đầu.
Cách phối màu này thật sự rất trong trẻo.
Nhưng...
Tại sao giờ phút này cô nhìn thấy ánh mắt và giọng điệu của Dung Thời, lại không cảm nhận được Cố Dung Thời thật sự thích bồn xương rồng này chút nào.
Ngược lại...
Còn có vẻ muốn nhổ hết toàn bộ từng thứ trên cây xương rồng này?