- Ừm, công kích của Tinh Hoàn không phải là không thể ngăn cản, chỉ là muốn phòng thủ Khê Nguyệt Trấn, cần dính dáng đến cơ mật hạch tâm của Linh Dực Công Hội chúng ta.
Thạch Phong gật đầu.
- Thật sự có thể phòng thủ được à?
Mộc Vân không nhịn được lại hỏi lại Thạch Phong.
Đối với ý tứ Thạch Phong biểu đạt, nàng đã rất hiểu, chỉ cần trở thành minh hữu của Linh Dực, Linh Dực sẽ nguyện ý hỗ trợ phòng thủ Khê Nguyệt Trấn, đối với điều này là không có gì đáng trách, nhưng nàng thật sự không nghĩ ra hiện tại có biện pháp nào có thể phòng thủ Khê Nguyệt Trấn.
- Nắm chắc bảy tám thành.
Thạch Phong nghĩ nghĩ một chút nói.
- Bảy tám thành?
Mộc Vân mở to hai mắt, nhìn Thạch Phong với vẻ không thể tin nổi.
Đối mặt với ba mươi vạn đại quân tinh nhuệ, còn có hơn trăm trọng nỗ cỡ lớn, dưới tình huống như vậy còn có bảy tám thành phần thắng, nếu không phải lúc trước nàng ở trên đường đi theo Thạch Phong, có một chút hiểu biết về Thạch Phong, nàng cũng sẽ hoài nghi Thạch Phong là một tiên đại bịp.
- Nếu không thành công, ta có thể đại biểu Linh Dực từ bỏ điều kiện kết minh, ngược lại nếu thành công, điều kiện lúc trước đã bàn là không thay đổi, ngươi cảm thấy thế nào?
Thạch Phong nhìn Mộc Vân hỏi.
- Được, hiện tại ta sẽ trao đổi với hội trưởng.
Mộc Vân nhìn ngữ khí và điều kiện tự tin tương đối của Thạch Phong, lập tức bắt đầu liên hệ với hội trưởng Hoa Ảnh Nguyệt và phó hội trưởng Phi Tâm, kể lại đầu đuôi gốc ngọn với hai người, để hai người quyết định.
- Phòng thủ Khê Nguyệt Trấn? Dưới tình huống như vậy có thể làm được sao?
Phi Tâm nghe thấy lời nói của Mộc Vân, có chút không thể tin được.
Phải biết rằng đây cho dù là Chiến Hồn Bất Lạc và Xích Đế cùng là thế lực siêu cấp lúc này cũng không dám nhúng tay, thứ nhất là vì không thủ được, thứ hai là rất sợ dẫn lửa thiêu thân.
- Có điều Linh Dực đã nói như vậy, cho dù thất bại chúng ta cũng không có bất kỳ tổn thất gì, thử một chút cũng không sao cả.
Hoa Ảnh Nguyệt suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định thử một lần, như vậy vẫn tốt hơn là không làm gì, trực tiếp rời khỏi Ám Dạ Đế Quốc.
Sau đó Mộc Vân đại biểu cho Hoa Ảnh Nguyệt ký kết một khế ước kết minh giữa hai công hội với Thạch Phong, chỉ cần Khê Nguyệt Trấn có thể phòng thủ, Bách Hoa Cung nguyện ý giao cho Linh Dực 50% quyền kinh doanh cửa hàng, ngược lại nếu không thành công, điều kiện kết minh này cũng sẽ không còn.
- Dạ Phong Đoàn trưởng, ngươi nói đi, hiện tại cần Bách Hoa Cung chúng ta làm gì?
Sau khi Ký kết khế ước xong, Mộc Vân vội vàng hỏi Thạch Phong.
- Hiện tại số lượng người chơi của Bách Hoa Cung đóng ở Khê Nguyệt Trấn tổng cộng là bao nhiêu, chiến lực cụ thể thế nào, có thể nói với ta một chút không?
Thạch Phong suy nghĩ một chút, lập tức hỏi.
- Trước mắt số lượng thành viên đóng giữ ở Khê Nguyệt Trấn là ba vạn năm ngàn người, trong đó số lượng người chơi cao thủ hơn ba nghìn, trong một ngàn NPC vệ binh có hơn ba trăm NPC bậc hai.
Mộc Vân nhất nhất nói,
- Nếu cần thì còn có thể sử dụng bốn ngàn bình Huyết Nguyên Dược Tề, tạo ra chiến lực bốn ngàn cao thủ.
Tuy chiến lực như vậy để đóng giữ trấn nhỏ bình thường đã tương đối không tồi, nhưng đối mặt với ba mươi vạn đại quân tinh nhuệ, thật sự là lộ ra có chút yếu ớt.
- Không tồi, chắc đủ rồi.
Thạch Phong gật đầu, lập tức nhìn về phía đám người Thất Quang ở bên cạnh, nói,
- Được rồi, các ngươi cũng chuẩn bị khởi công đi, mục tiêu là trọng nỗ cỡ lớn của Tinh Hoàn Công Hội.
- Quá tốt, còn tưởng rằng lần này chúng ta sẽ không có cơ hội sử dụng.
Đám người Thất Quang vừa nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng lên.
- Bọn họ á?
Mộc Vân nhìn mấy người Thất Quang trực tiếp chạy tới cửa chính, trong mắt đẹp đầy vẻ kinh ngạc, không rõ Thạch Phong rốt cuộc muốn làm gì.
Tuy nàng đã được kiến thức thực lực của đám người Thất Quang, nhưng lúc này lực lượng của cá nhân ở trước mặt đại chiến công hội căn bản không tính là gì, hiệu quả của một cao thủ hàng đầu thậm chí còn không bằng một Nguyên Tố Sư bậc hai bình thường, dẫu sao Nguyên Tố Sư bậc hai ít nhiều cũng nắm giữ một số ma pháp quần công, hiệu quả sát thương trên chiến trường tương đối lợi hại, nếu nắm giữ ma pháp hủy diệt cỡ lớn, vậy mà càng không cần phải nói.
Luôn có cảm giác Thạch Phong là đang trêu nàng.
- Yên tâm đi, bọn Thất Quang vẫn rất mạnh.
Thạch Phong cười khẽ, lập tức nói,
- Nơi này quá lệch, chúng ta cũng tới cửa chính xem tình huống đi.
Mộc Vân không khỏi nghẹn lời, có điều hiện tại đích xác cần phải đi xem mới được.
...
Trên tường thành ở cửa chính của Khê Nguyệt Trấn, rất nhiều thành viên của Bách Hoa Cung đang bày trận thế chờ quân địch, rất nôn nóng chờ đợi đại quân Tinh Hoàn đã triển khai trận hình đang chậm rãi tiếp cận.
Đối mặt với trận đánh sinh tử tồn vong này của Bách Hoa Cung, cho dù là cao thủ thân kinh bách chiến, cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương.
Ngay khi Phi Tâm đang quan sát nhất cử nhất động trên chiến trường, Thạch Phong và Mộc Vân cũng đi tới tường thành.
- Dạ Phong Đoàn trưởng, các ngươi tới rồi à.
Phi Tâm nhìn đám người Thạch Phong đi tới, không khỏi nói,
- Hiện tại nhìn tình huống, Tinh Hoàn là định cường công chính diện, chứ không định trải đại quân ra tứ phía rồi cùng tấn công, xem ra là định vây toàn bộ chúng ta ở Khê Nguyệt Trấn, muốn toàn diệt chúng ta.
- Tinh Hoàn đáng ghét, không ngờ dám xem thường chúng ta, cho rằng lấy ra một bộ phận chiến lực là thể dễ dàng tiêu diệt chúng ta sao?
Một vị cao tầng trung niên của Bách Hoa Cung tức giận nói.