- Ta?
Thanh Y Độc Hành cũng quay đầu nhìn về phía Huyễn Ngữ, trong ánh mắt đầy nghi vấn nói.
- Không phải ta một mực nói chuyện với Minh Tiêu à?
- Minh Tiêu?
Huyễn Ngữ nhìn Thanh Y Độc Hành với vẻ kỳ dị.
- Minh Tiêu không phải ở phía trước sao?
- Phía trước?
Thanh Y Độc Hành quay đầu lại nhìn một cái, nữ Triệu Hoán Sư Minh Tiêu lúc trước còn có nói có cười với nàng, giờ lại đã biến mất.
- Người đâu rồi?
- Không đúng, sao người của chúng ta lại ít đi nhiều như vậy?
Huyễn Ngữ đột nhiên kỳ quái hỏi Thanh Y Độc Hành.
- Bọn họ? Ta cũng không biết làm sao, bọn họ đột nhiên rút vào bên kia rừng cây.
Y Độc Hành lắc đầu, đối với điều này cũng rất khó hiểu.
- Không tốt! Chúng ta bị lừa rồi.
Huyễn Ngữ nhìn đoàn đội hàng sau đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt âm trầm nói.
- Hắc Viêm căn bản không muốn dẫn chúng ta vào Hủy Diệt Sơn Mạch, mà là định mượn lực lượng của Hủy Diệt Sơn Mạch để toàn diệt đoàn đội cao thủ hàng đầu của chúng ta.
- Cái này...
Thanh Y Độc Hành trong nhất thời cũng ngây đơ.
- Hiện giờ chúng ta tổn thất thảm trọng, nếu còn đi theo hắn, tuyệt đối sẽ dẫn chúng ta vào tử lộ, biện pháp duy nhất chính là thừa cơ tiêu diệt hắn.
Huyễn Ngữ không khỏi nhìn về phía Thạch Phong dẫn đội ở xa xa, nói khẽ.
- Chờ lát nữa ta hiệp trợ ngươi, với lực lượng của ngươi, cho dù không thể một kích tiêu diệt hắn, chắc cũng có thể khiến hắn trọng thương, đến lúc đó ta lại giáng cho hắn một kích trí mạng.
- Hắc Viêm đáng ghét. Ta biết hắn không phải hạng tốt lành gì mà.
Thanh Y Độc Hành cũng gật đầu.
Sau đó Thanh Y Độc Hành đẩy nhanh bước chân, trực tiếp lao về phía Thạch Phong.
Chỉ thấy cự ly không tới trăm mét, Thanh Y Độc Hành trong giây lát đã xuất hiện ở phía sau Thạch Phong, trường kiếm trong tay trực tiếp tỏa ra quang hoa chói mắt, chém tới Thạch Phong không hề có chuẩn bị.
Ngay tức khắc nơi trường kiếm đi qua, hóa thành vô số khe nứt đen xì, một mực kéo dài đến hơn trăm mét, giống như một tấm lưới lớn che trời hạ xuống, căn bản khiến người ta không thể né tránh.
- Thanh Y, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Bất Diệt Chiến Tâm ở bên cạnh nhìn Thanh Y Độc Hành đột nhiên xuất thủ đánh lén, kinh hãi nói.
Có điều Thanh Y Độc Hành là hoàn toàn mặc kệ tất cả, vẫn đột nhiên chém xuống một kiếm toàn lực.
Chỉ là sau khi một kiếm này chém xuống, cả người Thanh Y Độc Hành đều choáng váng.
- Người đâu?
Thanh Y Độc Hành nhìn sơn đạo hoàn toàn không có bóng người ở phía trước, trong lòng đầy kinh ngạc.
Đợi cho khi Thanh Y Độc Hành có phản ứng, Thạch Phong đã đứng bên cạnh Thanh Y Độc Hành, lẳng lặng nhìn Thanh Y Độc Hành.
Lúc này Bất Diệt Chiến Tâm cũng lập tức xuất thủ, trực tiếp tóm lấy cổ tay của Thanh Y Độc Hành, khiến Thanh Y Độc Hành trong nhất thời cũng không thể giãy dụa.
- Thanh Y ngươi rốt cuộc đang làm gì! Không ngờ ngươi lại dám công kích Hắc Viêm hội trưởng, chẳng lẽ ngươi điên rồi à?
Bất Diệt Chiến Tâm vội vàng chất vấn.
- Đừng tóm ta, là hắn muốn hại chúng ta.
Thanh Y Độc Hành quay đầu nhìn về phía Thạch Phong ở bên cạnh.
- Là hắn muốn thông qua Hủy Diệt Sơn Mạch toàn diệt đoàn đội cao thủ hàng đầu của chúng ta! Không tin thì ngươi nhìn phía sau đã không có ai rồi.
- Không có ai!
Diệt Chiến Tâm cũng kinh hãi, không khỏi quay đầu nhìn vậy sau.
Chỉ thấy người phía sau đã mười không còn được hai ba, sắc mặt cũng lập tức xanh mét.
- Hắc Viêm hội trưởng, chẳng lẽ ngươi thật sự...
Bất Diệt Chiến Tâm cũng nhìn về phía Thạch Phong, chất vấn.
- Là muốn toàn diệt chúng ta?
Nhưng mà còn không chờ Bất Diệt Chiến Tâm nói xong, Thâm Uyên Giả trong tay Thạch Phong cũng ra khỏi vỏ.
Kiếm quang chợt lóe!
Tốc độ cực nhanh, cho dù là Thanh Y Độc Hành cũng không kịp phản ứng, Bất Diệt Chiến Tâm đã bị một phân thành hai, chết tới không thể chết thêm được nữa. . .
- Ngươi.
Thanh Y Độc Hành nhìn Bất Diệt Chiến Tâm bị tiêu diệt, cũng ngây đơ, nhìn về phía Thạch Phong quát.
- Ngươi quả nhiên là muốn phải toàn diệt cao thủ hàng đầu của hai công hội chúng ta. Ta liều mạng với ngươi.
Theo Thanh Y Độc Hành nói xong, khí thế toàn thân lập tức tăng vọt, hoàn toàn không thua gì quái vật truyền kỳ bậc bốn cấp 120.
Nhưng mà còn không chờ Thanh Y Độc Hành động thủ, Thạch Phong cũng dùng ra Hắc Ám Thúc Phược.
Ngay tức khắc, cho dù là Thanh Y Độc Hành thể so với quái vật truyền kỳ bậc bốn cũng bị mấy chục sợi xích trói lại, căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn chằm chằm Thạch Phong.
Thạch Phong nhìn Thanh Y Độc Hành, bình thản nói:
- Ngươi bình tĩnh một chút.
- Bình tĩnh? Ngươi bảo ta bình tĩnh.
Trong ánh mắt Thanh Y Độc Hành đầy lửa giận.
- Ngươi đã tiêu diệt Bất Diệt hội trưởng, còn muốn ta bình tĩnh?
-Tự ngươi nhìn kỹ đi.
Thạch Phong đột nhiên quát khẽ một tiếng với Thanh Y Độc Hành, sát ý sắc bén xộc thẳng vào ý thức đại não của Thanh Y Độc Hành.
Ngay tức khắc Thanh Y Độc Hành giống như có chút giật mình tỉnh lại, nhìn nhìn xung quanh.
- Thế này rốt cuộc là sao?
Không biết từ lúc nào, người xung quanh lại nhiều lên, trong đó còn có Bất Diệt Chiến Tâm, ai nấy đều kinh ngạc nhìn nàng.
- Thanh Y, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Lại giống như phát điên đi công kích Hắc Viêm hội trưởng thế?
Huyễn Ngữ ở bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi.
Rõ ràng tất cả mọi người đang không ngừng cẩn thận đi tới, nhưng Thanh Y Độc Hành không biết làm sao, đột nhiên xông tới phía sau Thạch Phong, điên cuồng phát động tấn công đối với Thạch Phong, cũng may Thạch Phong phản ứng cực nhanh, lập tức né tránh.
- Ảo giác? Ta trúng ảo giác?
Thanh Y Độc Hành cũng ngây đơ.
Lúc trước tất cả đều quá chân thực, thậm chí nàng cũng không phát hiện chỗ nào không đúng.