Triệu Nguyệt Như yên lặng gật đầu, khóe mắt lờ mờ lóe lệ quang.
Tuy Bạch Khinh Tuyết an ủi nàng, nhưng bản thân nàng không thể tha thứ cho mình, khiến nàng không thể chấp nhận là lại thua một cách mạc danh kỳ diệu, thậm chí ngay cả thua thế nào cũng không biết.
Thạch Phong một mực quan chiến ở xa xa, nhìn thấy tỷ thí của Tào Thành Hoa và Triệu Nguyệt Như, trong lòng cũng kinh ngạc.
Từ lúc nào Tào Thành Hoa lại mạnh như vậy.
Nghĩ đến bộ dạng nắm chắc thắng lợi lúc trước của đám người Tào Thành Hoa, ít nhiều cũng hiểu được, chẳng trách đám người Tào Thành Hoa đều là biểu cảm tất cả nằm trong lòng bàn tay.
- Dạ Phong đại ca, ngươi biết Tào Thành Hoa này là sử dụng kỹ năng gì không? Ta nhìn cả nửa ngày, cũng không nhìn ra được quy luật công kích của một kiếm đó, rõ ràng tốc độ công kích của Tào Thành Hoa không nhanh, lại sẽ luôn biến mất, sau đó lại đột nhiên xuất hiện, thế thì bảo người ta đỡ làm sao được.
Tử Yên Lưu Vân mãi lâu sau vẫn không thể quên được công kích quỷ dị lúc trước.
Nếu kỹ năng của Tào Thành Hoa quỷ dị như vậy, chiến đấu với hắn, chỉ có thể có biện pháp thả diều viễn trình.
- Ngươi cho rằng đó là kỹ năng à?
Thạch Phong cười cười nói.
- Chẳng lẽ không phải kỹ năng của Cuồng Chiến Sĩ sao?
Tử Yên Lưu Vân ngạc nhiên nói.
Thạch Phong lắc đầu, giải thích:
- Đó không phải là kỹ năng gì cả, mà là kỹ xảo chiến đấu trong võ học.
- Kỹ xảo chiến đấu trong võ học.
Tử Yên Lưu Vân há to miệng, nếu là người khác nói những lời này, nàng nhất định sẽ hoài nghi là đang ba hoa, nhưng từ trong miệng Thạch Phong nói ra, như vậy khẳng định là sự thật.
- Kỹ xảo mà Tào Thành Hoa sử dụng cũng giống như chơi đoán số vậy, khi xuất thủ dùng kéo, mà Triệu Nguyệt Như nhìn thấy Tào Thành Hoa muốn ra kéo, cho nên liền ra búa, có điều khi phán định kết quả, Tào Thành Hoa lại lâm thời biến thành bao, như vậy tất nhiên là Tào Thành Hoa thắng, mà Triệu Nguyệt Như lại không nghĩ thông, vì sao Tào Thành Hoa lại ra bao.
- Quá trình đại khái là như vậy, đạo lý rất đơn giản, nhưng muốn làm được lại không dễ dàng.
- Phải học được Quan Chi Nhãn, dùng mắt để nhìn kỹ, có điều nhìn này không phải là nhìn bình thường của chúng ta, mà là nhìn một chỉnh thể, có thể nhìn khách quan được tất cả, không chấp nhất ở cục bộ, mượn cái này để hiểu rõ hành động của kẻ địch, khi Tào Thành Hoa đang công kích, động tác trên tay, di động thân thể, vị trí phòng ngự của Triệu Nguyệt Như, tất cả đều ở ở trong mắt Tào Thành Hoa, cho nên khi Triệu Nguyệt Như muốn làm ra động tác phòng ngự, Tào Thành Hoa sớm đã thay đổi quỹ tích công kích, trực tiếp công kích góc chết của Triệu Nguyệt Như, chờ Triệu Nguyệt Như có phản ứng thì thân thể đã trúng chiêu rồi.
- Đương nhiên, khi Tào Thành Hoa vung đại kiếm, còn dùng một kỹ xảo, gia tốc cấp hai, khi hắn vung kiếm công kích, tốc độ công kích thủy chung không dùng hết sức, đại khái chỉ dùng ra bốn phần lực, chỉ có khi hắn thay đổi quỹ tích công kích mới dùng ra toàn lực, gia tốc đột nhiên như vậy, sẽ hình thành tàn lưu thị giác, đại não sẽ tưởng nhầm kiếm vung ra vẫn dùng quỹ tích di động lúc trước, cho nên khi ngươi nhìn thấy Tào Thành Hoa vung kiếm sẽ đột nhiên biến mất, kiếm ngươi nhìn thấy chỉ là biểu hiện giả dối trong đầu mà thôi.
- Triệu Nguyệt Như không có kinh nghiệm chiến đấu ở phương diện này, cũng không được huấn luyện ở phương diện võ thuật, thua cũng là rất bình thường.
Tử Yên Lưu Vân vừa nghe vậy lập tức giật mình.
Nghe thấy lời giải thích của Thạch Phong, Tử Yên Lưu Vân đột nhiên có một loại cảm giác phá mây thấy mặt trời, mở ra một cánh cửa lớn hướng tới tân thế giới.
Thì ra người chơi còn có thể chiến đấu như vậy.
Ngay khi Tử Yên Lưu Vân đang cảm khái không thôi, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý tưởng.
Dạ Dạ Phong đại ca đã nói chi tiết như vậy, có phải Dạ Phong đại ca cũng biết không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Yên Lưu Vân có chút kích động.
Khi Thạch Phong và Tử Yên Lưu Vân đang lặng lẽ nói chuyện, danh sách của trận chiến đấu thứ hai cũng được đưa ra.
Ánh mắt của Thạch Phong trực tiếp chuyển qua màn hình điện tử trên sân thi đấu.
Trận chiến thứ hai Bạch Khinh Tuyết VS Hắc Tâm Tiễn.
Bạch Khinh Tuyết là Cuồng Chiến Sĩ, mà Hắc Tâm Tiễn là Du Hiệp, ở trên chức nghiệp, Cuồng Chiến Sĩ chiếm ưu thế, tuy Du Hiệp có năng lực cận chiến nhất định, nhưng ưu thế của Du Hiệp vẫn là công kích tầm xa, thích hợp với chiến đấu trong rừng cây dã ngoại hơn, ở nơi không có bất kỳ vật che chắn gì, không gian chiến đấu cũng không lớn này, đối với Du Hiệp mà nói là khá bất lợi, huống chi kỹ thuật của Bạch Khinh Tuyết vốn vượt trên Hắc Tâm Tiễn.
Nhưng khiến người ta cảm thấy kinh ngạc là, Hắc Tâm Tiễn ở đối diện vẫn là bộ dạng rất thong dong, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt khinh thường, hoàn toàn không có vẻ kính sợ đối với Bạch Khinh Tuyết như trước kia.
Sau đó người đối chiến của hai bên đi vào sân thi đấu, đếm ngược chiến đấu cũng bắt đầu.
5...
4...
3...
2...
1...
Bắt đầu!
Hắc Tâm Tiễn ngay lập tức mở ra Truy Phong Bộ, xoay người muốn kéo giãn cự ly.
Nhưng hành động của Bạch Khinh Tuyết lại khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi.
- Bạch Khinh Tuyết, nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Đám người Tào Thành Hoa ở trong Thính phòng đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Ngay cả Triệu Nguyệt Như rất quen thuộc với Bạch Khinh Tuyết cũng đờ đẫn.
Bạch Khinh Tuyết không ngờ lại ném đại kiếm màu xanh lúc ban đầu cầm trong tay ra xa khi đang chiến đấu.
Bất kỳ một người chơi nào mà không có vũ khí chính, không khác gì là dã thú không có răng và móng vuốt, nhưng Bạch Khinh Tuyết lại chủ động từ bỏ vũ khí chính, dùng để công kích kẻ địch...