Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 534 - Chương 534 - Mưu Kế Của Hà Chấn Viễn

Chương 534 - Mưu Kế Của Hà Chấn Viễn
Chương 534 - Mưu Kế Của Hà Chấn Viễn

Những ngày tiếp theo, Lục Lập Hành và Lục Tiểu Phi vẫn luôn vội vàng chuẩn bị công đoạn thiết kế và dự trù kế hoạch.

Chuyện mở siêu thị không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể làm được.

Bọn họ có lẽ sẽ phải bận rộn trong thời gian rất lâu, nhưng mà Lục Lập Hành hoàn toàn không có chút lo lắng nào cả.

Lục Lập Vĩ cũng có gọi điện thoại tới, mọi việc ở huyện đều rất tốt.

Bọn họ không cần phải lo lắng.

Cố Vãn Thanh dẫn các bé con đi theo bọn họ chơi.

Hai đứa nhóc kia đi tới nơi xa lạ là vui tới mức không khép được miệng, dễ chăm sóc hơn khi ở nhà rất nhiều.

Chủ nhật.

Lục Lập Hành gần như đã sửa sang xong kế hoạch mở siêu thị.

Hắn đi tìm Từ Lập, bắt đầu trang trí.

Từ Lập cực kỳ vui vẻ.

Cho người bắt đầu xây dựng ngay từ sáng sớm.

Lục Lập Hành và Từ Lập đứng ở bên cạnh giám sát.

Từ Lập nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mặt, cảm khái:

"Cậu Lục, tốc độ hành động của cậu cao thật đó!:

"Vâng!"

Lục Lập Hành gật đầu.

"Ha ha ha, việc sau đó chỉ là sửa sang lại. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu trấn giữ cửa ải này."

"Được, cảm ơn ông chủ Từ."

"Không cần phải khách sáo."

Lục Lập Hành đứng yên tại chỗ quan sát một chút, thấy hoàn toàn không có vấn đề gì liền tạm biệt Từ Lập, định quay về xem mấy đứa nhỏ.

Từ Lập đương nhiên sẽ không ngăn cản hắn:

"Đi đi, cậu đi về đi, tôi đi lên lầu quan sát."

"Hửm?"

Lục Lập Hành có hơi không hiểu:

"Trên lầu sao thế?"

Từ Lập vừa định trả lời, thì chợt nhớ tới việc gì đó, sau đó nhanh chóng lắc đầu:

"Không có, không có gì đâu, chỉ là đi xem thử xem có cần mua gì không thôi. Đi mua cho con gái của tôi một vài thứ."

"À..."

Lục Lập Hành gật đầu, không ngăn cản:

"Vậy thì tôi về trước, buổi chiều tôi lại tới."

"Được."

Từ Lập nhìn Lục Lập Hành rời đi, sau đó chạy lên trên lầu.

Sợ Lục Lập Hành đuổi theo, cho nên ông đi rất nhanh,

Chỉ một lúc sau, ông đã đi đến tầng 3.

Từ Lập thấy Trần Tinh đang bận rộn chỉ huy mọi người liền đi đến:

"Sao rồi Tinh Tinh? Dễ chứ?"

"Vẫn ổn, chúng tôi cũng đã bắt tay vào làm rồi, có lẽ không bao lâu nữa là có thể sửa xong. Ông chủ, ông thật sự cảm thấy cửa hàng của chúng ta thích hợp mở ở đây sao?"

"Thích hợp, tại sao lại không? Cậu Lục còn mở siêu thị ở bên dưới, không phải cô rất thích hai đứa nhóc kia sao? Sau này, nơi này do cô phụ trách, có thể thường xuyên chơi với hai nhóc ấy."

Trần Tinh nghe thấy thế liền lấy lại tinh thần:

"Thật ư? Vậy thì tốt quá rồi!"

"Ha ha, tôi biết ngay mà!"

Nhắc đến hai đứa bé kia, tất cả mọi sự lo lắng khi nãy đều biến thành sự nhiệt tình.

Trần Tinh không phản bác.

"Ông chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh hơn mấy chủ tiệm khác!"

"Ha ha, cô đúng là thông minh, điều tôi muốn chính là nhanh hơn bọn họ!"

Từ Lập vừa nói xong liền thấy La Thịnh Hành đi đến:

"Ông Từ, ông làm như thế mà xem được à? Còn lắp đặt thiết bị sớm hơn cả chúng tôi?"

"Ha ha, ông chủ La, ông không hiểu hả? Bắt đầu sớm một chút là có thể trở thành hàng xóm của cậu Lục sớm hơn một chút! Nhưng mà tôi không ngờ rằng ông cũng nhanh như thế,"

"Ha ha, suy nghĩ của chúng ta giống nhau, nhưng mà ông Hà đâu?"

Hai người nhìn xung quanh, không thấy Hà Chấn Viễn ở đâu, Từ Lập nhíu mày:

"Không biết, có lẽ đang bận làm gì đó. Kệ đi, không cần phải để ý tới ông ấy."

"Ừ, nhưng mà nơi này đúng là có hơi vắng vẻ."

Hơn phân nửa số cửa hàng ở tầng bọn họ đứng đều đang đóng cửa.

Một nửa còn lại cũng chỉ có nhân viên đang làm việc, không có khách hàng.

Có điều, nơi này cũng có điểm tốt, đó chính là tiền thuê cửa hàng cực kỳ rẻ, rẻ hơn rất nhiều so với những nơi xung quanh.

"Không sao đâu, chờ tới khi mở cửa rồi tính, không vội!"

"Ừ."

Hai người gật đầu.

Nhưng mà bọn họ không biết rằng, hiện tại người mà bọn họ vừa mới nhắc tới - Hà Chấn Viễn đang ở trong một phòng khách, ngồi đối diện ông là năm người. Tuổi tác của năm người đó đều xấp xỉ ông. Hiện tại bọn họ đang nhìn ông một cách đầy ngơ ngác:

"Ông chủ Hà, ông bảo chúng tôi tới đây không phải chỉ vì mời chúng tôi uống trà đó chứ?"

"Vì ông nói có thể cho chúng tôi thưởng thức Tố Hà Quan Đỉnh, cho nên chúng tôi mới tới đây đó!"

"Loài hoa lan đó đang ở đâu? Lễ hội hoa lan sắp bắt đầu rồi, ông chủ Hà, ông đã bảo là ông có rất nhiều Tố Hà Quan Đỉnh!"

Hà Chấn Viễn cười lớn, nói:

"Đương nhiên, tôi gọi mọi người tới đây chắc chắn sẽ cho mọi người thưởng thức nó, nhưng mà trước khi xem bông hoa đó, chúng ta nói chuyện khác đã!"

"Chuyện gì?"

Những người kia nhìn nhai.

Hà Chấn Viễn thần thần bí bí nói:

"Không biết mọi người có muốn nhìn ngắm Tố Hà Quan Đỉnh trong thời gian dài hay không?"

"Chuyện đó là hiển nhiên, nhưng mà bông hoa kia chẳng khác nào bảo bối của ông, ông sợ bị chúng tôi làm hư, chúng tôi đâu thể nhìn ngắm nó!"

"Đúng thế, đúng thế, ông chủ Hà làm sao thế? Bây giờ đã cam lòng bỏ đi món đồ yêu thích rồi à?"

Hà Chấn Viễn khoát tay:

"Ai? Cái gì gọi là sợ mọi người làm hư? Hoa vốn dĩ chính là cho mọi người thưởng thức, chẳng qua là do Tố Hà Quan Đỉnh không dễ nuôi dưỡng, tôi sợ mọi người nuôi chết nó. Nếu như thế, sức cạnh tranh của hoa lan chúng ta chẳng phải lại ít đi một phần hay sao? Nhưng mà, bây giờ tôi có suy nghĩ khác!"

"Tố Hà Quan Đỉnh tốt như thế, đương nhiên tôi không thể chiếm làm của riêng cho mình được, tôi dự định sẽ lấy một chậu ra cho mọi người thay phiên nuôi trồng, mỗi người nuôi một tháng, cứ thế mà thay phiên nhau nuôi trồng. Như vậy chúng ta sẽ có thể thường xuyên nhìn thấy Tố Hà Quan Đỉnh!"

"Việc này..."

Mọi người lập tức cảm thấy hứng thú:

"Ông...ông nói thật chứ?"

Đối với người yêu quý hoa lan thì chuyện này thực sự rất cám dỗ.

Tố Hà Quan Đỉnh không chỉ ít, mà còn rất khó trồng.

Mấy năm trước, tìm cả tỉnh Trung Nguyên cũng không thể tìm thấy được.

Năm nay, Hà Chấn Viễn khó khăn lắm mới có một cây.

Mọi người cực kỳ hâm mộ, cũng cực kỳ muốn được nhìn ngắm, nhưng lần nào nhắc tới cũng đều bị từ chối.

"Đương nhiên là thật rồi, tôi lừa mọi người làm gì? Nhưng mà, tôi có hai điều kiện!"

"Tôi biết ngay là chuyện này không đơn giản như thế mà, có điều kiện gì ông cứ nói thẳng đi!"

Hà Chấn Viễn nói:

"Thứ nhất, mọi người cũng biết là Tố Hà Quan Đỉnh rất khó trồng. Trong lúc mọi người nuôi dưỡng, nếu như cây xuất hiện dấu hiệu không tốt, phải trả lại cho tôi ngay lập tức, tôi sẽ nghĩ cách cứu sống nó. Đương nhiên, không phải bị gì tôi cũng có thể cứu được, cho nên mọi người phải cực kỳ cẩn thận, trông nom nó thật kỹ lưỡng."

Mọi người nhìn nhau:

"Tôi còn tưởng là chuyện gì? Điều này hiển nhiên phải đồng ý rồi!"

"Vâng vâng vâng, chúng tôi cũng không hy vọng Tố Hà Quan Đỉnh sẽ chết. Ông Hà, về việc này thì ông cứ yên tâm."

Hà Chấn Viễn gật đầu:

"Thứ hai, chúng ta đều là chủ đại lý, tôi hy vọng mỗi người có thể mở một cửa hàng cho riêng mình ở tòa cao ốc Cửu Thiên."

"Hả? Nơi nào?"

"Cao ốc Cửu Thiên? Cao ốc đối diện Hoa Điền Thương Hạ hả?"

"Ông Hà, mở cửa hàng ở chỗ đó làm gì? Ông điên rồi hả?"

"Đúng đó, ai mà chẳng biết không thể mở cửa hàng ở chỗ đó chứ. Cửa hàng nào mở ra cũng phải đóng cửa!"

"Ông muốn hố chúng tôi đó à?"

Hà Chấn Viễn thấy mọi người nói thế liền khoát tay:

"Mọi người nghe tôi nói hết đã, không làm mọi người phí tiền đâu!"

"Là như thế này, mọi người mở cửa hàng, tôi sẽ đầu tư cho mọi người phân nửa số tiền, thời gian là nửa năm. Sau nửa năm, nếu như không khởi sắc, mọi người có thể tùy ý rời đi, cũng không cần phải trả lại số tiền kia cho tôi. Nếu như có lời, cũng không cần phải chia lợi nhuận cho tôi, chỉ cần trả lại số tiền kia cho tôi là được!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment