Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 535 - Chương 535 - Cậu Lục, Tôi Tìm Công Việc Cho Cậu

Chương 535 - Cậu Lục, Tôi Tìm Công Việc Cho Cậu
Chương 535 - Cậu Lục, Tôi Tìm Công Việc Cho Cậu

Trước khi Hà Chấn Viễn tới đã tính như vậy rồi.

Lục Lập Hành nói với anh về vấn đề liên quan đến Bảo Bảo Sương, khiến cho danh tiếng của anh tăng cao.

Mấy ngày nay, đơn đặt hàng dần dần tăng nhiều.

Kiếm được nhiều tiền hơn trước.

Hơn nữa vẫn đang tăng.

Thật ra nếu có thể, anh nguyện trực tiếp đưa tiền cho Lục Lập Hành.

Nhưng Hà Chấn Viễn cũng biết, Lục Lập Hành sẽ không lấy tiền của anh.

Không có cách nào khác, anh chỉ có thể giúp Lục Lập Hành ở những mặt khác nhiều hơn.

Năm người nhìn nhau:

"Anh Hà, anh đang làm gì vậy? Có tiền mà không biết tiêu ở đâu sao?"

"Không phải, tôi làm như vậy đương nhiên là có lý lẽ của mình, hơn nữa tôi có thể cam đoan với các cậu, bảy mươi tám mươi phần trăm đều lời hết!"

Dù sao, Lục Lập Hành cũng đã mở siêu thị ở bên đó rồi.

Anh rất tin tưởng vào Lục Lập Hành.

"Hơn nữa, tôi cũng mở, tôi còn mở một tiệm cực kỳ lớn, không phải lúc trước các cậu cũng nói, muốn đưa sản phẩm bảo vệ da của tôi vào trong tiệm của mình sao? Chỉ cần các cậu mở, tôi cung cấp nguồn hàng cho các cậu, những quán khác của các cậu cũng có thể được như vậy!"

Mấy bên mà Hà Chấn Viễn tìm này đều làm mỹ phẩm và sản phẩm bảo vệ da.

Đến lúc đó có thể thu hút rất nhiều cô gái.

Có lẽ sẽ có chút tác dụng.

Mấy người vừa nghe thấy có nhiều điều kiện hậu đãi như vậy, lập tức mê mang.

Sau một lúc lâu, một người trong số đó gật đầu đầu tiên:

"Được, nếu ông chủ Hà đã nói như vậy, vậy thì cứ làm đi!"

"Vậy tôi cũng đi thử xem, chỉ có điều ông chủ Hà à, nửa năm, nếu nửa năm sau không được thì tôi sẽ rút lui, ngài cũng biết, chuyện làm ăn của tôi không lớn, không theo nổi."

"Được, một lời đã định!"

Hà Chấn Viễn lại nhìn về phía ba người khác: "Các cậu thì sao?"

Ba người cũng gật đầu:

"Được, vậy thử xem đi! Vậy hoa lan. . ."

"Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ lấy hoa lan ra, năm người các cậu rút thăm xem ai nuôi trước."

Lúc này năm người gật đầu:

"Được được được."

Sau khi nói chuyện chắc chắn với bọn họ, Hà Chấn Viễn mới trở về nhà trong tâm trạng vui vẻ.

Chu Văn Lan thấy anh, buồn cười hỏi:

"Sao rồi? Thu phục được rồi?"

"Đương nhiên rồi, tôi ra tay mà sao có thể không xử lý được? Được rồi, tôi cũng phải đi chuẩn bị thôi, không thể để chậm hơn anh La và anh Từ được."

"Ừm, được! Buổi chiều đi."

. . .

Lục Lập Hành về đến nhà, nấu cơm cho Cố Vãn Thanh.

Sau khi ăn xong, hai người lại dỗ cục cưng ngủ.

Bản thân anh cũng nghỉ ngơi một lát.

Ba giờ chiều, anh lại đứng dậy đi qua chỗ siêu thị, chuẩn bị xem xem có chuyện gì cần giúp đỡ không.

Nhưng vừa đến cửa của cao ốc Cửu Thiên, anh liền thấy một người quen.

Lục Lập Hành tò mò hỏi: "Anh Diệp, sao các anh lại ở đây?"

Diệp Cảnh Thâm và Bạch Vân đang dắt tay Diệp Tiểu Vân đi dạo ở trước cửa.

Dường như đang tìm gì đó.

Thấy Lục Lập Hành, Diệp Cảnh Thâm cũng vô cùng bất ngờ:

"Cậu Lục, là cậu à, tôi đang định dẫn Tiểu Vân đến nhà các người chơi đây!"

Trên thực tế.

Ông vốn là muốn đến nhà Lục Lập Hành.

Vừa đúng lúc đi ngang qua đây, thấy đang khởi công.

Bệnh nghề nghiệp của Diệp Cảnh Thâm tái phát ngay.

Ông thật sự là rất muốn biết, rốt cuộc là ai mở siêu thị ở bên cạnh.

Thế là ông bèn dẫn theo Diệp Tiểu Vân và Bạch Vân đi xuống xem thử.

Nhưng vòng một vòng trong siêu thị, Diệp Cảnh Thâm cũng không gặp được người phụ trách.

Các công nhân nói, người phụ trách đã về nhà rồi.

Diệp Cảnh Thâm nghe vậy liền cảm thấy rất không đáng tin cậy.

Siêu thị thì đang xây dựng, vậy mà không giám sát cho tốt, lại đi về nhà .

Cái siêu thị này, mới vừa mở ra thì đã xong đời rồi.

Diệp Cảnh Thâm lại dẫn mẹ con Bạch Vân đi ra cửa siêu thị.

Ở cửa xoắn xuýt một hồi, chuẩn bị rời khỏi, thì thấy Lục Lập Hành.

"Vậy đây là. . ."

Sao ngược lại lại dừng lại ở đây?

Cậu Lục rất tò mò.

Diệp Cảnh Thâm nói: "Ai, là do thấy chỗ này mở siêu thị, tò mò, nên đến xem, cũng không biết là tên nào coi tiền như rác, vậy mà còn dám mở siêu thị ở đây, điên rồi điên rồi, đây quả thực chính là ném tiền vào bên trong!"

Diệp Cảnh Thâm vừa nói, vừa lắc đầu.

"Tôi còn muốn khuyên tên phá gia chi tử này một chút, nhưng lại không gặp được."

Ánh mắt của Lục Lập Hành dần dần trở nên kỳ lạ.

Anh sờ sờ mũi, thật sự không biết làm thế nào nói thật với Diệp Cảnh Thâm.

Thôi thì khỏi nói luôn.

Nói rằng:

"Hay là hai người dẫn Tiểu Vân đến nhà của tôi chơi đi, hai cục cưng đang ở nhà đó, giờ này chắc cũng đã tỉnh rồi, Vãn Thanh cũng ở nhà."

Anh còn đang bận, tạm thời không thể trở về, vừa hay Cố Vãn Thanh ở nhà cũng không có việc gì.

Để bọn họ đi tìm Cố Vãn Thanh chơi cũng rất tốt.

"A? Cậu Lục, cậu còn có việc sao?"

"Ừm, đúng vậy!"

"Được được, vậy chúng tôi đi đây, cậu Lục cậu bận xong rồi thì về sớm một chút, tôi còn có việc tìm cậu."

"Được."

Lục Lập Hành gật đầu.

Bạch Vân nhìn bọn họ mà buồn cười:

"Chuyện có bao lớn đâu, Cảnh Thâm anh nói luôn ở đây với cậu Lục không phải là xong chuyện rồi sao? Để cậu Lục cân nhắc cho thật kỹ."

"Nói cũng đúng, xem đầu óc tôi này, cậu Lục, không phải lúc trước cậu có nói với tôi, các cậu vừa tới tỉnh thành chuẩn bị làm việc sao?"

Lục Lập Hành gật đầu: "Ừm, đúng vậy."

"Không biết cậu đã tìm được công việc hay chưa, là như vầy, vừa hay tôi có quen biết một người, chỗ của hắn tuyển nhân viên, tôi bèn muốn giới thiệu cho cậu, nếu cậu không ngại mà nói. . ."

Lục Lập Hành hơi ngẩn ra.

Diệp Cảnh Thâm giới thiệu công việc cho anh?

Thấy anh không trả lời, Diệp Cảnh Thâm lại nói:

"Thật sự là một người bạn, hơn nữa tiền lương không thấp, một tháng khoảng một hai trăm đồng, cậu Lục, cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ đó."

Lục Lập Hành cười nói:

"Không phải tôi không muốn đi, anh Diệp, tôi còn có việc khác, cái kia. . ."

Anh suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định nói với Diệp Cảnh Thâm:

"Cái tên coi tiền như rác mà ngài vừa mới nói đến, có thể chính là tôi. . ."

"A?"

Cả người Diệp Cảnh Thâm sững sờ.

Một hồi lâu sau, ông mới phản ứng lại:

"Cậu nói cái gì? Phá gia chi tử? Ông chủ của siêu thị này? Là cậu?"

Lục Lập Hành gật gật đầu: "Đúng vậy. Tôi mới vừa cho xây dựng lại!"

"Cậu. . . Cậu cậu. . . Cậu cậu cậu. . ."

Trong lúc nhất thời Diệp Cảnh Thâm không biết nói cái gì cho phải.

"Cậu" nửa ngày.

Cuối cùng ông vẫn thở dài:

"Thôi bỏ đi, vợ à, em dẫn Tiểu Vân đi chơi đi? Anh đi xem cái siêu thị này với cậu Lục, nói chuyện lại với ông chủ trước, chúng ta từ bỏ siêu thị này!"

"Được, được!"

Bạch Vân cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Nhanh chóng kéo lấy Diệp Tiểu Vân:

"Tiểu Vân, chúng ta đi thôi, ba con bận rồi."

Bọn họ đi rồi, Diệp Cảnh Thâm trực tiếp đi đến bên cạnh Lục Lập Hành nói:

"Cậu Lục, cậu không thể mở siêu thị k này, cậu đã đầu tư không ít tiền đúng không? Tuy rằng có tiền, nhưng không thể lãng phí như vậy, tôi có quen biết ông chủ trước của siêu thị, tôi giúp cậu liên hệ một chút, xem hắn có chịu nể mặt mối quan hệ với tôi mà cho cậu lấy tiền về hay không."

"Nếu cậu muốn mở siêu thị, tôi có thể tìm cho cậu một chỗ khác, giúp cậu mở!"

"Tôi vẫn được xem là có chút kinh nghiệm về mặt này, có thể giúp cậu một chút. . ."

Lục Lập Hành càng nghe, càng cảm thấy kỳ lạ. . .

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment