Rốt cục thì Diệp Cảnh Thâm có thân phận gì, mà lại có thể giúp anh giải trừ hiệp ước?
Trong sự hoài nghi.
Diệp Cảnh Thâm đã tiến lên kéo anh, chuẩn bị gọi điện thoại.
Lục Lập Hành vội vàng ngăn cản ông:
"Đừng, anh Diệp, đừng liên hệ, tôi không có ý định hủy bỏ hợp đồng?"
Diệp Cảnh Thâm hơi mờ mịt:
"Không có ý định?"
"Ừm, đúng vậy, tôi cảm thấy nơi này cũng rất được!"
"Cậu, cậu cậu..."
Trong lúc nhất thời Diệp Cảnh Thâm không biết nói cái gì cho phải.
"Cậu có biết tình hình của chỗ này không? Lúc trước, nơi này có rất nhiều công ty đóng cửa, người làm ăn kiêng kỵ nhất là chuyện này, nếu như cậu muốn làm kinh doanh, tôi có thể tìm cho cậu..."
Không đợi Diệp Cảnh Thâm nói xong, Lục Lập Hành liền cắt ngang lời ông:
"Anh Diệp, những điều anh nói tôi đều biết, tôi cũng đã suy tính hết rồi, ở huyện Song Thành tôi cũng làm kinh doanh, hơn nữa, làm cũng không tệ, cho nên ở chỗ này cũng muốn thử một chút!"
"Thị trường ở tỉnh thành không giống như ở huyện thành..."
"Tôi biết, tôi cũng đã cân nhắc, anh cứ tin tôi một lần, tôi nhất định có thể thành công!"
Diệp Cảnh Thâm phát hiện mình không khuyên nổi, hơi bất đắc dĩ:
"Cậu thật sự đã nghĩ kỹ?"
"Ừm, đã nghĩ kỹ."
"Ai..."
Diệp Cảnh Thâm đành phải thở dài.
Ông nhíu mày, đi qua đi lại hai vòng.
Cuối cùng mới đi đến bên cạnh Lục Lập Hành nói:
"Thôi, nếu cậu đã muốn làm, tôi cũng không ngăn cản cậu, đi thôi, tôi giúp cậu nhìn xem có gì cần tôi giúp không, tôi có chút kinh nghiệm trong lĩnh vực mở siêu thị này."
Đã không khuyên nổi, vậy thì không thể làm gì khác hơn là cố gắng giúp trong khả năng của mình rồi.
Cố gắng để cho Lục Lập Hành làm ba tháng, ba tháng này không bồi thường tiền, sau này làm không tốt thì chắc anh sẽ tự động từ bỏ thôi?
Diệp Cảnh Thâm nghĩ như vậy.
Lục Lập Hành cũng gật nhẹ đầu.
Nếu Diệp Cảnh Thâm đã muốn hỗ trợ, hơn nữa nhìn bộ dạng của ông, quả thật là hiểu biết không ít về lĩnh vực này.
Vậy thì cứ để ông hỗ trợ xem xét cũng được.
"Được, đi thôi, đi xuống lầu xem xem, tôi giới thiệu kế hoạch dự trù cho anh."
"Ừm."
Sắc mặt Diệp Cảnh Thâm nặng nề đi theo sau Lục Lập Hành.
Than thở không ngừng.
Ông hi vọng làm như vậy có thể khiến cho Lục Lập Hành chú trọng chuyện này hơn.
Nhưng mà.
Ông phát hiện mình quá cả nghĩ rồi.
Lục Lập Hành cứ làm như không nghe thấy tiếng thở dài của ông vậy.
Đi thẳng xuống dưới lầu, Diệp Cảnh Thâm phát hiện các công nhân đều đang bận rộn.
Ông đi đến nhìn sơ qua.
Lục Lập Hành bèn bắt đầu bài giới thiệu của mình:
"Nơi này là khu đồ ăn vặt, bên kia là khu đồ mỹ phẩm..."
"Còn có bên này, bên này là khu trang phục, tôi dự định mở một cái siêu thị cỡ lớn."
"Bên trong là khu rau quả trái cây, đương nhiên, khu vực này phải lớn một chút, việc buôn bán của tôi về mặt này sẽ khá hơn một chút."
"Và còn quy hoạch phía bên này..."
Diệp Cảnh Thâm càng nghe càng hoảng.
Ông còn tưởng rằng Lục Lập Hành chẳng qua chỉ chơi chơi, không ngờ anh thật sự đã suy nghĩ kỹ càng về việc quy hoạch.
Hơn nữa mỗi một chi tiết đều vô cùng cẩn thận.
Có nhiều chỗ ngay cả ông cũng không nghĩ tới.
Diệp Cảnh Thâm chợt phát hiện mình tới có hơi dư thừa.
Lục Lập Hành ngoại trừ chọn không đúng chỗ ra, những mặt khác không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Chờ Lục Lập Hành giới thiệu xong toàn bộ, Diệp Cảnh Thâm cũng không chỉ ra được bất kỳ một khuyết điểm nào.
Nhưng Lục Lập Hành vẫn muốn nghe thử ý kiến của ông.
"Anh Diệp, anh cảm thấy thế nào?"
Diệp Cảnh Thâm im lặng một lát.
"Cậu Lục, lúc trước cậu mở siêu thị ở huyện thành của các cậu à?"
Ông đột nhiên cảm thấy, mở siêu thị ở một cái địa phương nhỏ là đang mai một tài năng trời cho của Lục Lập Hành.
"Không phải, tôi bán hoa quả và đồ ăn."
"Bán hoa quả?"
Bán hoa quả thế mà có thể bán ra nhiều đường lối như vậy?
Diệp Cảnh Thâm hơi không tin.
Nhưng Lục Lập Hành cũng đã nói như vậy, ông cũng không có phản bác.
"Tôi nhớ được, hồi đầu năm tôi cũng từng được nếm qua hoa quả rất ngon, chỉ tiếc, là người khác tặng cho tôi, không tìm thấy nguồn cung cấp..."
Nói đến đây, Diệp Cảnh Thâm không nhịn được chép miệng tắc lưỡi.
Nếu như có thể để cho ông ăn loại hoa quả đó thêm một lần nữa thì tốt biết bao!
Ông lắc đầu:
"Không nói chuyện này nữa, cậu Lục, tôi cảm thấy ý tưởng của cậu không tệ, nhưng nơi này thật sự chẳng ra sao cả, cậu đã tìm được hết các nguồn hàng rồi chưa?"
"Vẫn chưa, anh Diệp có tài nguyên nào tốt để đề cử cho tôi không?"
Lục Lập Hành đang định đi tìm nguồn cung cấp.
Ngoại trừ trái cây rau củ do chính anh cung cấp ra.
Những thứ khác đều cần nguồn cung cấp.
Diệp Cảnh Thâm trầm tư trong chốc lát nói:
"Thôi, tôi giúp cậu tìm một vài nguồn cung cấp, đến lúc đó cậu xem xem có thể dùng hay không."
Mặc dù Lục Lập Hành mở cái siêu thị này, có quan hệ cạnh tranh với bên ông.
Nhưng ông thật sự là không thể đứng nhìn Lục Lập Hành mất cả chì lẫn chài.
Làm ở tòa nhà thương mại Hoa Điền nhiều năm nay, chút tài nguyên này ông vẫn có.
"Được, vậy cảm ơn anh Diệp rất nhiều!"
"Ừm, không cần cảm ơn không cần cảm ơn, vậy tôi về sắp xếp lại, ngày mai đưa phương thức liên lạc của bọn họ tới cho cậu."
"Được."
Trước khi đi, Diệp Cảnh Thâm lại liếc mắt nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Cậu Lục, cậu thật sự không có ý định đóng cửa siêu thị này sao? Nếu đóng cửa mà nói, với tài năng của cậu, tôi có thể tìm cho cậu một công việc tốt hơn, tiền lương có thể lên đến một ngàn đồng."
Vừa mới nghe kế hoạch và giới thiệu của Lục Lập Hành.
Diệp Cảnh Thâm đã cảm thấy một nhân tài như vậy không nên bị mai một.
Nếu như đặt ở Đa Nhĩ Vân, không mất bao lâu, nhất định có thể lên làm quản lý.
Lục Lập Hành lắc đầu:
"Cảm ơn ý tốt của anh Diệp, tôi vẫn muốn tự lập nghiệp."
"Được thôi, tôi đi đây, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Đưa tiễn Diệp Cảnh Thâm, Lục Lập Hành lại dạo một vòng quanh siêu thị.
Sau khi thấy tiến độ của các công nhân đều vô cùng tốt.
Anh quyết định về nhà chơi với con.
Nhưng vào lúc này.
Anh phát hiện, từng nhóm thợ sửa chữa đang đi lên lầu.
Lục Lập Hành chợt cảm thấy hết sức tò mò.
Anh đã đi xem qua trên lầu, một nửa cửa hàng đều trống không.
Hơn nữa.
Mấy ngày nay cũng không nghe nói ai mới mở cửa hàng mà.
Sao cũng có người đến sửa sang trang trí?
Anh tò mò đi tới:
"Các anh à, các anh đang làm gì vậy?"
"Trang trí mặt tiền cửa hàng lầu hai gian 208, chúng tôi đang làm việc!"
208?
Cửa hàng này muốn mở bán cái gì?
Lục Lập Hành quyết định đi lên lầu xem thử!
Nhưng vừa bước được hai bước, đã bị người đi phía sau đụng phải:
"Này người anh em, nhường đường một chút."
Lục Lập Hành vừa quay đầu lại, lại trông thấy một đám người xách vật dụng trang trí đi lên lầu.
Anh vội vàng nghiêng người tránh qua bên cạnh, nghi ngờ hỏi:
"Các anh là đang?"
"Trang trí lầu ba gian 302, mau tránh ra!"
Lục Lập Hành lại nghiêng về phía sau.
Kết quả phát hiện sau nhóm người này vẫn còn có một nhóm người.
Lục Lập Hành mờ mịt.
Sao trong một ngày mà có nhiều người đến trang trí như vậy?
Chẳng lẽ mọi người đều biết cao ốc Cửu Thiên này có thể xoay người(1)?
Không phải chứ?
Anh có thể dự báo tương lai, người khác cũng có thể sao?
Vẫn là đã có văn kiện của Đảng rồi?
Mang theo nghi vấn này, Lục Lập Hành quyết định đi lên lầu xem thử.
Nói không chừng cũng có thể học hỏi được chút gì đó.
Đến lầu hai.
Lục Lập Hành đi thẳng đến gian 208.
Chờ đến cửa gian 208, anh ngây ra.
Người đang chỉ huy công nhân làm việc kia không phải La Thịnh Hành thì là ai?
Lục Lập Hành tò mò đi qua:
"Ông chủ La, ngài không ở nhà chơi với cháu trai? Lại ở đây làm gì vậy? Muốn mở tiệm lần nữa sao?"
------
Dịch: MBMH Translate