La Thịnh Hành không ngờ Lục Lập Hành sẽ lên đây.
Chỉ có điều việc bị anh phát hiện là chuyện sớm hay muộn thôi.
Ông cười nhìn về phía anh:
"Đúng vậy, đến cọ một chút ánh sáng của cậu Lục đây, mở một cửa hàng."
"Nhưng mà. . ."
Lục lập lại đi nhìn nhìn gian bên cạnh.
"Một loạt các cửa hàng ở gian 206, 207, và 210. . . này đâu?"
"À, đều được tôi thuê rồi, tôi tính thông mấy chỗ này với nhau, mở một cửa hàng lớn."
Lục Lập Hành xấu hổ một trận.
"Mở lớn như vậy làm chi?"
"Tôi cảm thấy nơi này không tệ, cửa hàng thời trang Thịnh Hành của chúng tôi cũng nên có một cửa hàng lớn chứ, để hấp dẫn nhiều khách hàng hơn, cậu Lục cậu cảm thấy như thế nào?"
Lúc nói lời này, La Thịnh Hành có hơi chột dạ.
Lục Lập Hành cũng không vạch trần ông.
Anh nhìn lên lầu trên, nói:
"Mấy gian đang vội vàng trang hoàng ở trên lầu, là của mấy ông chủ khác sao?"
"Không phải!"
La Thịnh Hành lưu loát dứt khoát phủ định.
Có điều lời nói mới vừa ra khỏi miệng thì ông đã hối hận.
Theo lý mà nói, ông không biết người trên lầu là ai mới đúng.
Câu trả lời rõ ràng như vậy. . .
Quả nhiên, khi nhìn Lục Lập Hành, ông phát hiện, khóe môi Lục Lập Hành mang nét cười.
Anh nói: "Tôi lên lầu xem thử!"
Không đợi La Thịnh Hành phản ứng, Lục Lập Hành đã chạy thẳng lên lầu.
La Thịnh Hành ngớ ra :
"Xong rồi xong rồi. . ."
"Không phải là tôi nói đâu nha các vị, là cậu ấy tự đoán được đó. . ."
Lục Lập Hành chào tạm biệt La Thịnh Hành xong, bèn đi thẳng lên lầu trên.
Mới vừa lên lầu, đã thấy Từ Lập cùng Trần Tinh đang bận rộn.
Thấy anh đến, Từ Lập còn tính tìm một chỗ trốn đi.
Lục Lập Hành đành phải gọi anh lại:
"Ông chủ Từ, đừng trốn, tôi đã thấy hết rồi!"
Từ Lập đành phải cười gượng một tiếng:
"Ha ha, cậu Lục, cậu đã đến rồi à. . ."
"Ừm, các anh cũng mở cửa hàng ở đây?"
"Đúng vậy, không phải là đến hưởng ké chút ánh sáng của cậu sao?"
Lại là những lời này.
Lục Lập Hành cũng không tiện phản bác, đành phải hỏi:
"Đây là ý của ai trong số các người vậy?"
Từ Lập nhất thời sửng sốt!
Anh biết, Lục Lập Hành đã đoán được mục đích của bọn họ.
Lúc đầu Từ Lập còn nghiêm túc suy xét, mình phải như thế nào mới có thể đánh lừa được anh:
"Cái đó. . . cái này. . . Tôi. . ."
Đúng lúc này.
Anh thấy Hà Chấn Viễn mang theo một đám người lên đây.
Vừa đi, vừa giải thích với mấy người đó.
Từ Lập nhanh chóng gọi anh lại: "Ai? Ông chủ Hà, bên này, bên này. . ."
Hà Chấn Viễn đang định trả lời, vừa ngẩng đầu thì thấy ngay Lục Lập Hành.
Anh có hơi ngơ ngẩn.
Mắt thấy Lục Lập Hành muốn đi đến đây.
Hà Chấn Viễn nhanh chóng ra hiệu bảo mấy người sau lưng rời đi.
Nhưng đương nhiên tốc độ của bọn họ không nhanh bằng Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành buồn cười nhìn anh:
"Ông chủ Hà, mấy vị này là?"
"À, đều là bạn bè của tôi, lại đây xem. . ."
Hà Chấn Viễn vừa mới mở miệng, người ở sau lưng anh liền không nhịn được mà lên tiếng:
"Ông chủ Hà, vị này chính là thiếu niên mở siêu thị ở dưới lầu mà anh nói đến sao?"
"Xem ra còn rất trẻ, anh bảo chúng tôi mở cửa hàng, thật sự sẽ không hố chúng tôi đó chứ?"
Hà Chấn Viễn: . . .
Anh cực kỳ hối hận buổi chiều hôm nay đã dẫn đám người này đến xem cửa hàng!
Bọn họ vốn định đợi vài hôm nữa mới nói cho Lục Lập Hành chuyện này, sao mới đây mà đã bị anh phát hiện rồi?
Lục Lập Hành cũng không ngờ, Hà Chấn Viễn lại còn đặc biệt kéo người đến mở cửa hàng.
"Ông chủ Hà, mấy vị này là?"
"À, bọn họ đều là người trong hội Hoa Lan, cũng là các ông lớn trong ngành sản xuất đồ trang điểm và cả tỉnh thành này."
Sau khi nói xong, anh lại nói với mấy người kia:
"Vị này chính là cậu Lục Lập Hành, các anh đừng thấy cậu ấy tuổi còn trẻ, hoa lan của tôi đều là mua ở chỗ cậu ấy đó, hơn nữa, ở chỗ cậu ấy vẫn còn rất nhiều, nếu như các anh muốn có hoa lan, thì nên làm quen với cậu Lục đây một chút đi."
Vừa nói đến hoa lan, nét cao ngạo trên mặt mấy người kia biến mất ngay lập tức.
Trong nháy mắt, bọn họ đã đổi thành bất ngờ và kính trọng:
"Thật vậy sao thật vậy sao?"
"Sao ông chủ Hà không nói sớm? Ai nha anh xem xem đã hiểu lầm rồi này."
Một người trong số đó còn tiến lên kéo lấy tay Lục Lập Hành:
"Người anh em à, cậu có còn hoa lan không? Chúng tôi cũng muốn mua!"
"Ông chủ Hà, anh không cần phải chi phần tiền kia nữa, có thể quen biết người anh em này, và buôn bán ở bên cạnh cậu ấy, là vinh hạnh của chúng tôi."
Hà Chấn Viễn: . . .
Lục Lập Hành cũng nhíu mày.
Hà Chấn Viễn vậy mà lại đi chi tiền cho bọn họ mở cửa hàng?
n tình này, rất lớn đó.
Anh im lặng một lúc, trong lòng đã có ý nghĩ của bản thân.
Sau đó nói với mấy người kia:
"Thật ngại quá các vị à, hoa lan là do vợ tôi trồng, việc này phải hỏi vợ tôi, chúng tôi tạm thời vẫn chưa về nhà, không biết trong nhà thế nào, chuyện này, sau này hẵng nói."
"Được được, không thành vấn đề, chúng tôi có thể chờ, hội hoa lan còn lâu mới đến!"
Mấy người đều gật đầu.
Nói chuyện với Lục Lập Hành một lát, bọn họ đã nhanh chóng vứt bỏ Hà Chấn Viễn, tự đi bàn bạc chuyện thuê phòng rồi.
Hận không thể làm hàng xóm của Lục Lập Hành ngay lập tức.
Bộ dạng đó quả thực là khiến Lục Lập Hành thấy mà buồn cười.
Hà Chấn Viễn nhìn bộ dạng Lục Lập Hành, dè dặt bước đến nói:
"Cậu Lục, ‘ngài’ đừng nóng giận, chuyện này quả thật là ý của tôi, tôi nghĩ cậu kinh doanh buôn bán lợi hại như vậy, chúng tôi cũng có thể. . ."
"Thật ra là các anh muốn giúp tôi kiếm khách hàng đúng không?"
Hà Chấn Viễn sửng sốt.
Từ Lập và La Thịnh Hành vừa mới đi lên cũng ngây ngẩn cả người.
Lục Lập Hành buồn cười nhìn bọn họ.
Thật ra vừa rồi thấy La Thịnh Hành, anh vẫn luôn nghĩ về vấn đề này.
Mấy ông chủ lớn này chắc là biết cao ốc Cửu Thiên quạnh quẽ đến thế nào.
Nếu không thì bọn họ đã sớm vào đóng ở nơi này, sao lại chờ tới bây giờ?
Nhưng lại cứ nhất định phải mở cửa hàng ở đây vào lúc này.
Hơn nữa nhìn bộ dạng kia, dường như là muốn cùng khai trương chung một ngày với anh.
Nói không phải kéo khách cho anh, ai tin.
"Tôi biết các anh là muốn tốt cho tôi, chắc ông chủ kim cũng tham gia đúng không?"
"Ừm, hôm nay anh ta không có tới, nói là ngày mai mới đến, hôm nay có chút việc."
"Được thôi!"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Mấy ông chủ này. . .
Anh có tài đức gì, mới có thể được bọn họ giúp đỡ nhiều đến vậy?
Lục Lập Hành bỗng nhiên cảm thấy, tuy rằng bọn họ là ông chủ, nhưng lại lương thiện chẳng khác gì người ở thôn Lục Gia.
Mấy ông chủ thấy Lục Lập Hành không nói chuyện .
Đưa mắt nhìn nhau, sau đó đẩy Hà Chấn Viễn ra:
"Cậu Lục, cậu đừng tức giận, chúng tôi không cố ý không nói cho cậu, chúng tôi nghĩ, mở trước, sau đó cho cậu một sự bất ngờ, ai ngờ. . ."
Lục Lập Hành than thở nói:
"Các vị à, các anh hiểu lầm rồi, tôi không phản đối các anh mở cửa hàng ở đây, ngược lại, tôi thật sự rất ủng hộ, tôi chỉ là đang nghĩ một việc khác."
Mấy người nhất thời nghi hoặc :
"Chuyện gì?"
Lục Lập Hành im lặng một lát.
Xoay người nhìn về phía mấy người:
"Tôi nghĩ, có lẽ các anh có thể mua luôn cửa hàng ở nơi này, không cần thuê!"
Dù sao, sau này nơi đây sẽ nước dâng thì thuyền lên(1)!
(1)Nước dâng thì thuyền lên: sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo
Hiện tại mua, là vô cùng có lời.
Lục Lập Hành vốn nghĩ, chờ siêu thị của mình khai trương thì mời bọn họ đều đến đây mở cửa hàng.
Chỉ là không ngờ, bọn họ lại đi trước một bước.
Hơn nữa, tất cả đều là vì anh.
"A?"
Mấy người nhất thời ngây ngẩn. . .
------
Dịch: MBMH Translate