Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 538 - Chương 538 - Vòng Eo Của Cô Căng Thẳng

Chương 538 - Vòng Eo Của Cô Căng Thẳng
Chương 538 - Vòng Eo Của Cô Căng Thẳng

Sau khi ngơ ngác nhìn nhau, La Thịnh Hành là người đầu tiên đưa ra thắc mắc:

“Người anh em họ Lục cảm thấy về sau có thể kiếm được tiền ở đây phải không?”

Lục Lập Hành gật đầu: “Đúng vậy, nếu không tôi cũng sẽ không mở cửa hàng ở chỗ này, ông chủ La, ông chủ Hào, ông chủ Từ, các anh cũng biết tôi, có đôi lúc linh cảm của tôi vẫn rất chính xác.”

Lời này, đối với người khác nói bọn họ sẽ không tin, nhưng đối với mấy người này,

Lục Lập Hành biết, họ vẫn sẽ tin tưởng.

“Trong vài năm nữa, nơi này có lẽ sẽ trở thành địa điểm sầm uất nhất toàn Tỉnh Thành, đến lúc đó các cửa hàng ở đây giá thuê sẽ rất cao, muốn mở cửa hàng cũng không dễ dàng như vậy.”

“Tôi là vì không đủ vốn, nếu không tôi đã mua rồi.”

“Nếu mấy vị cũng đã đến mở cửa hàng, vậy tại sao không làm lớn hơn?”

Mấy người này lại đưa mắt nhìn nhau lần nữa.

Chuyện giữa La Thịnh Hành và Liễu Như Vân, Bảo Bảo Sương của Hà Chấn Viễn.

Lục Lập Hành đã nhìn rất nhiều.

Đối với Lục Lập Hành, bọn họ vô cùng tín nhiệm.

Cuối cùng, Hà Chấn Viễn là người gật đầu trước tiên:

“Người anh em học Lục nói đúng, hôm đi thuê nhà cũng thấy người ta rao bán, nhưng tôi cảm thấy không cần phải mua liền không để ý, bây giờ xem ra hãy cứ mua thì tốt hơn!”

La Thịnh Hành cũng gật đầu:

“Ừ, tôi cũng đi xem một chút, ông chủ Từ, cậu thì sao!”

Từ Lập cười: “Vậy thì làm sao có thể thiếu tôi được?”

Lục Lập Hành cũng cười theo.

“Nếu mấy vị đều cần đi bàn chuyện làm ăn, vậy tôi rời đi trước, vãn thanh còn đang đợi tôi về nhà.”

“Ôi? Đừng đừng đừng, người anh em họ Lục, cậu đợi một chút.”

Lục Lập Hành dừng bước lại, quay đầu ngờ vực:

“Có chuyện gì sao?”

La Thịnh Hành nói:

“Không phải cậu cũng muốn mua cửa hàng sao? Tầng một của siêu thị kia, tôi sẽ cho cậu mượn tiền, mua!”

Lục Lập Hành hơi ngây người.

Hà Chấn Viễn cũng cười lên: “Ha ha ha, ông chủ La, cậu đây là muốn cướp hào quang, người anh em họ Lục, tôi cũng cho cậu mượn tiền, không cần lãi suất, mua mua mua!”

Từ Lập cũng đi lên trước, chuẩn bị nói chuyện.

Lại bị La Thịnh Hành và Hà Chấn Viễn ngăn cản:

“Ố? Cậu không cần đâu, số tiền hai chúng tôi đưa đã ra đủ để người anh em họ Lục mua rồi.

Từ Lập không thể làm gì khác hơn là cười cười bất đắc dĩ: “Thế mà các cậu không định cho tôi một cơ hội sao? Vậy thì như thế đi, người anh em họ Lục, cậu nhập hàng gì, không có tiền thì hãy nói với tôi, tôi cho cậu mượn.”

Lục Lập Hành buồn cười nhìn ba người họ.

Người khác mượn tiền, đều là cầu ông báo bà.

Khi đến anh thì phong cách hoàn toàn thay đổi.

“Vậy cám ơn mấy vị, lãi thì mọi người vẫn nên tính đi, khi tôi mở siêu thị, đợi đến lúc kiếm được tiền sẽ trả lại.”

“Theo mấy người chúng tôi, cái gì mà trả hay không trả, cậu không chê chúng tôi đều là vinh hạnh của chúng tôi rồi, đi đi đi, cùng nhau đi nói chuyện!”

Nói xong.

Mấy người đó kéo Lục Lập Hành đi tìm những chủ sở hữu khác nhau của tòa nhà này.

Bởi vì tòa nhà này đang suy thoái nên cuộc đàm phán diễn ra rất suôn sẻ.

Không bao lâu, liền đạt được sự đồng thuận từ tất cả mọi người.

Với lại, giá cả còn không cao.

Lúc ký hợp đồng thì trời đã tối rồi.

Hà Chấn Viễn và La Thịnh Hành bảo lục lập gửi tiền cho anh vào ngày hôm sau, rồi từng người rời đi.

Lục Lập Hành nhòn hợp đồng trong tay, mỉm cười.

Đây là một đời của anh, sản nghiệp đầu tiên dốc sức làm ở Tỉnh Thành.

Sản nghiệp về sau, nhất định sẽ càng ngày càng nhiều hơn nữa.

Sau khi về đến nhà, hai bảo bảo đang ở phòng khách ngoan ngoãn chơi đùa.

Một mình Cố Vãn Thanh ở phòng bếp bận rộn.

Nghe tiếng động của anh, cô bưng chén đũa đi ra:

“Anh về rồi? Ăn cơm đi? Em lại đi múc chút canh.

Cô nấu canh cá diếc đậu hũ.

Muốn bồi bổ cho Lục Lập Hành.

"Món canh này em học được từ anh, không biết có ngon hay không, Lập Hành, anh húp một chút đi."

Một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì của Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh quay người lại ngờ vực.

Nhưng vào lúc này.

Cô cảm thấy vòng eo căng thẳng.

Lục Lập Hành ôm lấy cô từ phía sau.

Cố Vãn Thanh thu người lại, buồn cười nói:

“Có chuyện gì sao? Vui vẻ như vậy?”

Lục Lập Hành tựa đầu vào vai Cố Vãn Thanh.

Cả người lười biếng không thể tin được, giọng nói mang theo chút nỉ non:

“Hôm nay, mới làm xong một việc lớn.”

“Chuyện gì vậy anh?”

Cố Vãn Thanh đã múc canh.

Nhưng Lục Lập Hành vẫn không có động tĩnh gì, Cố Vãn Thanh vô cùng bất lực:

“Được rồi, đi thôi, đi ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói.”

“Ừm~”

Lục Lập Hành nhẹ giọng trả lời.

Nhưng động tác kia, lại không có ý định buông ra chút nào.

Cố Vãn Thanh cười tức giận: “Anh buông em ra trước đi!”

Lục Lập Hành ngước đôi mắt mơ màng, nhìn cô nói:

“Cứ như vậy đi, đi đến phòng khách.”

“Hả? Anh như vậy làm sao mà em đi?”

“Anh dạy em.”

Lục Lập Hành ôm Cố Vãn Thanh chặt hơn một chút.

Sau đó đẩy cô chậm rãi bước về phía trước.

Cố Vãn Thanh bị dọa sợ:

“Ôi ôi? Canh, canh!”

“Không sao, có anh ở đây!”

Lục Lập Hành giơ một tay lên, giúp Cố Vãn Thanh bưng canh.

Một tay khác nhẹ nhàng đẩy cô, tiếp tục đi về phía trước.

Cho đến khi đến trước bàn ăn, đặt canh xuống.

Lục Lập Hành vẫn không buông cô ra.

Cố Vãn Thanh thật sự không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể vừa giãy giụa, vừa nói:

“Lập Hành, em đói rồi, anh đang nói về điều ngạc nhiên mừng rỡ gì vậy?”

Lục Lập Hành tựa đầu vào cổ cô, dùng sức hôn một cái.

Lúc này cuối cùng anh mới ngẩng đầu lên hài lòng.

Thừa dịp sơ hở phàn nàn của Cố Vãn Thanh.

Anh như một nhà ảo thuật, từ trên bàn bên cạnh cầm lấy bản hợp đồng.

Đưa cho Cố Vãn Thanh.

“Đây là gì vậy anh?”

Cố Vãn Thanh nghi ngờ nhận lấy, sau khi mở ra, cô càng mù mờ hơn:

“Đây là… Hợp đồng? Hợp đồng mua cửa hàng?”

“Ừ.”

Lục Lập Hành gật đầu: “Em mở ra nhìn một chút đi.”

Cố Vãn Thanh lật hết trang này đến trang khác.

Càng xem cang kinh ngạc!

“Đây là cửa hàng của siêu thị mà anh muốn mở, tại sao anh lại mua nó?”

Lục Lập Hành không nói gì, để Cố Vãn Thanh tiếp tục lật từng trang.

Đến cuối cùng.

Cố Vãn Thanh chợt mở to hai mắt.

Cô nhìn thấy chỗ sau cùng viết chính là tên của cô.

Cố Vãn Thanh ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Lập Hành:

“Cái này…”

“Ừ, dùng danh nghĩa của em để mua.”

“Anh anh anh, anh mau đi sửa lại!”

Cố Vãn Thanh vội vàng đưa hợp đồng cho Lục Lập Hành.

Cả người cô có chút bối rối.

“Anh nhanh lên đi, đổi thành tên anh!”

Khi nói chuyện, mắt cô có chút đỏ lên.

Lục Lập Hành nhìn thấy rõ khóe mắt cô ngấn một giọt lệ.

Giống như muốn khóc ngay lập tức vậy!

Lục Lập Hành hoảng sợ, anh vội bước tới lau khóe mắt cô:

“Sao thế? Vãn Thanh, em bị sao vậy?

Cố Vãn Thanh bị một chạm như vậy liền cúi đầu nước mắt tuôn ra:

“Em, em chỉ không muốn anh cái gì cũng nghĩ về em, nhà cửa trong nhà đứng tên em, ở Huyện Thành cũng vậy, xe cũng là tên em, đến Tỉnh Thành mua cửa hàng lớn như vậy, sao cũng là tên em?”

“Lập Hành, anh cũng nên đến bản thân nhiều hơn, đừng lúc nào cũng nghĩ đến em.”

“Trước đây em đã nói với anh, anh quên rồi sao?”

Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Lục Lập Hành.

Cô cố gắng không để cho mình rơi nước mắt, cứ nhìn anh như vậy…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment