Nghe thấy Lục Lập Hành đang bước về phía cô.
Cố Vãn Thanh ngẩn người.
Cô hốt hoảng nói: “không cần không cần, cứ đưa qua khe cửa cho em được rồi, em, tuej em đến!”
Trước kia sinh con xong đều để Lục Lập Hành đến.
Khi đó do mình không thể làm gì khác được.
Nhưng loại chuyện mất mặt này, cô không muốn trải nghiệm lại lần thứ hai.
“Được, vậy em mở cửa hở ra đi.”
Lục Lập Hành biết Cố Vãn Thanh xin lỗi, anh buồn cười bước đến cửa phòng vệ sinh.
Nhìn thấy cửa mở ra một khe hở.
Anh nhét chiếc băng vệ sinh vừa mua vào.
Sau khi đồ được lấy đi, cửa bỗng nhiên bị đóng lại.
Lục Lập Hành chỉ cảm thấy Cố Vãn Thanh trong phòng vệ sinh, dễ thương vô cùng.
Lúc này, không cần nghĩ cũng biết, mặt cô đã ửng đỏ rồi.
Lục Lập Hành lắc đầu.
Cầm đường đỏ trong tay bước đến phòng bếp.
Trong phòng vệ sinh.
Cố Vãn Thanh nhanh chóng thay băng vệ sinh.
Đem băng vệ sinh còn lại thành một nhóm rồi đặt vào ngăn kéo tủ phòng vệ sinh.
Lúc này mới dè dặt đi ra ngoài.
Trong lòng cô có chút căng thẳng.
Cũng không biết, nhìn Lục Lập Hành một lúc, cô muốn bị cười nhạo sao.
Nhưng loại chuyện này, không ra khỏi cửa cũng không được.
Cô ho nhẹ một tiếng để cho mình tăng thêm can đảm.
Lúc này mới giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bước về phía cửa.
Mở cửa.
Nhưng ngoài cửa lại không có bóng dáng Lục Lập Hành.
Cố Vãn Thanh có chút kỳ lạ.
Người khác đâu?
“Lập Hành?”
Không người nào trả lời.
Cố Vãn Thanh nhanh chóng bước ra.
Trong phòng ngủ cũng không có người.
Một lúc sau, cô mới nghe thấy tiếng vang trong phòng bếp.
Đến phòng bếp rồi?
Đã quá mười giờ, anh đến phòng bếp làm gì?
Chẳng lẽ đói sao?
Vừa rồi anh đều mua cho băng vệ sinh cho mình, vậy…
Cô đi nấu bữa ăn cho anh!
Không thể để Lập lục hành làm mọi việc một mình.
Cố Vãn Thanh nghĩ như vậy, nhanh chóng bước đến cửa phòng bếp.
Tiếp theo.
Cô đã nhìn thấy Lục Lập Hành đang nấu nước.
Trong nước, lại có một mùi vị quen thuộc.
Cố Vãn Thanh cau mày suy nghĩ, tò mò nói:
“Đường đỏ? Lục Lập Hành, anh nấu đường đỏ làm gì?”
Lục Lập Hành vừa bận rộn, vừa quay đầu:
“Em ổn rồi hả? Anh nấu nước đường đỏ cho em, trong kỳ kinh nguyệt, uống chút nước đường đỏ sẽ làm giảm đau bụng, cũng có thể thoải mái một tí!”
Nhìn thấy Cố Vãn Thanh muốn bước vào, Lục Lập Hành lại ngăn cản cô:
“Em đừng có cử động, anh làm được rồi, em ngồi ở đó đợi đi!”
Cố Vãn Thanh vừa định bước vào cửa phòng bếp thì chợt khựng lại.
Cô nhìn thấy trong phòng bếp, Lục Lập Hành đang bận rộn.
Bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi chua xót.
Nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống.
Lúc Lục Lập Hành quay đầu, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Anh giật mình:
“Sao vậy sao vậy? Vãn Thanh, tạo sao em lại khóc vậy?”
“Có phải là bị đau hay không, em sẽ sớm ổn thôi, em nghỉ một lát đi.”
Khi đang nói chuyện, Lục Lập Hành đã đổ nước đường đỏ vào bát.
Anh lại lấy ra một cái bát, đổ qua lại hai cái bát.
Muốn nước nguội nhanh hơn.
Lúc làm điều này, trong đầu Lục Lập Hành, còn đang không ngừng suy nghĩ, còn có chuyện gì.
Có thể làm cho bụng của cô bớt đau hơn trong kỳ kinh nguyệt!
Chốc lát anh lấy một ít cho Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh nhìn thấy bộ dáng này của cô, càng khóc dữ dội hơn,
Cô hoàn toàn không kiểm soát được nước mắt của mình.
Cũng không muốn kiểm soát.
Cứ như vậy bước lên phía trước, dùng sức ôm lấy eo Lục Lập Hành.
Tay Lục Lập Hành ngừng một lát:
“Vãn Thanh, đừng cử động, cẩn thận bị bỏng đấy em.”
“Không sợ, em không sợ bỏng, Lập Hành, em muốn ôm anh.”
Động tác Lục Lập Hành nhẹ nhàng một chút.
“Sao vậy? Rất khó chịu sao? Nếu em cảm thấy không thoải mái, lát nữa anh đưa em đi bệnh viện.”
“Không, không khó chịu, một chút cũng không khó chịu!”
Cố Vãn Thanh không ngừng lắc đầu, rất sợ Lục Lập Hành hiểu lầm:
“Em rất hạnh phúc, cũng rất thoải mái!”
“Lập Hành, em chưa bao giờ hạnh phúc như vậy!”
“Sau này về sau, em cũng sẽ không khó chịu nữa!”
“Em có anh, làm sao em có thể khó chịu được chứ?”
Cuối cùng Lục Lập Hành cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
Cô gái nhỏ này xúc động đến mức khóc.
Lục Lập Hành có chút buồn cười.
“Vậy tại sao em còn khóc? Đừng khóc, em nhìn xem, anh cũng không thể chịu đựng giúp em, nếu em khó chịu, nhất định phải nói với anh, nghe không.”
Cố Vãn Thanh vẫn không buông tay, nhưng lại dùng sức gật đầu:
“Ừ, được.”
“Tốt lắm, nước đường đã có thể uống, hãy uống chút rồi đi ngủ.”
“Được.”
Lúc này Cố Vãn Thanh mới nghe lời buông tay ra, nhận lấy bát muỗng.
Há miệng to uống một ngụm lớn.
Nước đường đỏ hôm nay, cũng cc kỳ ngon.
Lục Lập Hành nhìn cô như vậy.
Nhìn một chút, không nhịn được giơ tay lên.
Nhẹ nhàng, xoa oa đầu cô:
“Sao lại giống bé mèo con vậy.”
Khiến người ta muốn chạm vào nó!
Nhìn như vậy, ai có thể biết, cô đã là mẹ hai con!
Uống xong nước đường đỏ Cố Vãn Thanh đặt bát muỗng bên cạnh bếp, cười lên:
“Tốt lắm, đi ngủ thôi nào?”
“Ừ, được!”
Lục Lập Hành gật đầu.
Dọn dẹp phòng bếp đơn giản một chút.
Bọn họ cùng nhau đến phòng ngủ.
Hai đứa nhỏ không biết ba mẹ mình đã phải trải qua những gì.
Vẫn như cũ ngủ rất ngon.
Khóe miệng bé gái còn có nước bọt chảy xuống.
Lục Lập Hành buồn cười lau đi cho cô bé:
“Con bé cũng không biết học ai, Vãn Thanh, em nói xem, con bé lớn lên có phải cũng sẽ mềm mại giống em hay không?”
Cố Vãn Thanh đã leo lên giường.
Nghe được lời này, cô cong khóe môi:
“Em không biết, bé con này, thích ăn thích cười.”
“Ha ha. Ngày mai là Lập Chính đã đến rồi phải không?”
“Ừ ừ, đến cùng anh Phi và chị dâu Hoa Mẫn.”
“Được, vậy ngày mai chúng ta đến trạm xe đón thằng bé, nhắc mới nhớ, Lập Chính và em gái Tuyết Kỳ, cũng không biết sao rồi?”
“Tuyết Kỳ đi học ở Kinh Đô, chắc sẽ sớm được nghỉ hè, kết quả là chúng ta đã đưa Lập Chính đến Tỉnh Thành, như vậy liệu có tốt không?”
Lục Lập Hành suy nghĩ, xua xua tay:
“Cũng không sao, Lập Chính còn nhỏ, thằng bé còn chưa trải qua rèn luyện của xã hội, với gia đình Duẫn Tuyết Kỳ, cũng có khoảng cách và nhận biết rất lớn, để thằng bé đến Tỉnh Thành mài giũa một chút, gặp nhiều mặt của xã hội, nói không chừng còn có lợi cho việc phát triển tình cảm của hai đứa nhỏ về sau.”
Cố vãn tình cũng suy nghĩ như vậy.
Liền gật đầu: “Vậy thì cứ để thằng bé đến đi, cũng không biết em gái Tuyết Kỳ có muốn đến cùng với thằng bé hay không?”
“Ha ha, ngủ thôi! Tối nay, Kim Lâm và Lâm Vãn Anh, đoán chừng cũng không ngủ được, thật tốt!”
Cứ như vậy nói xong, Lục Lập Hành bước lên ôm lấy Cố Vãn Thanh.
Cô cũng tựa đầu vào vai anh.
Ngủ rất say.
…
Ban đêm.
Kim Lâm đưa Thu Tư Tư và Lâm Vãn m về chỗ ở.
Cũng không rời đi.
Thu Tư Tư bị hoảng sợ, cả người đều đang run lên.
Mặc dù Lâm Vãn m tốt hơn một chút, nhưng cũng vẫn giống như con nai vậy, không biết phải làm gì.
Có thể.
Họ chỉ thuê một căn phòng nhỏ tồi tàn.
Để Kim Lâm ở lại cũng không phải biện pháp.
Thu Tư Tư suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Kim… Kim Lâm, hay là, cậu về trước đi, tớ gọi điện thoại cho anh trai tớ một lát, để anh trai tớ đến đón bọn tớ, Vãn m và tớ sẽ về nhà tớ…”
Kim Lâm lắc đầu:
“Không cần, tôi đã gọi điện cho anh trai cậu rồi, lát nữa anh ấy sẽ đến đón cậu, Vãn m, có tôi ở đây rồi.”
Lâm Vãn m hơi sững sờ.
Chẳng biết tại sao, cô có một loại cảm giác kỳ lạ.
“Anh…”
------
Dịch: MBMH Translate