Cô muốn hỏi một chút, có phải anh nhớ em hay không?
Nhưng mà.
Nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
Họ giống như chỉ mới giới thiệu nhau ở cổng trường.
Đến nỗi những cái khác cũng không có giao tiếp.
Thu Tư Tư thấy giữa họ dường như có lời muốn nói.
Liền gật đầu:
“Vậy cũng tốt, hy vọng anh trai tớ không mắng tớ. Với lại, bạn học Kim Lâm, cảm ơn cậu, còn có bạn học Lư Diệu Văn, nói lời cảm ơn giúp tớ, đợi tớ nghỉ ngơi khỏe rồi sẽ mời các cậu một bữa ăn.”
Trên đường trở về vừa rồi, Lư Diệu Văn về nhà trước.
Kim Lâm gật đầu: “Được!”
Tầm mắt cậu luôn ở trên người Lâm Vãn Âm không hề rời khỏi.
Không qua bao lâu, anh trai Thu Tư Tư đã đến đón Thu Tư Tư về nhà,
Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn lại hai người Kim Lâm và Lâm Vãn Âm.
Lâm Vãn Âm có chút lo lắng,
Lại có chút sợ hãi.
Nhưng, đối phương là Kim Lâm.
Cô thật ra đều có thể chấp nhận bất cứ điều gì, chỉ là không biết nói như thế nào.
Đang lúc không biết phải làm sao.
Cô nhìn thấy Kim Lâm đứng dậy bước đến bên cạnh cô.
Kéo chăn trên giường trải xuống đất.
“Anh ngủ dưới đất, mau ngủ đi, ngày mai còn là sinh nhật em.”
Lâm Vãn Âm thì thầm:
“Sinh nhật?”
“Ừ.”
Kim Lâm gật đầu.
Lâm Vãn Âm nhớ đến nguyện vọng sinh nhật lần này của mình.
Cô nhìn về phía Kim Lâm.
Đèn trong nhà vẫn sáng, Kim Lâm mặc đồ rất thời trang.
Lúc này cậu dường như đã mệt rồi.
Nằm trên đất nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng dáng vẻ nghiêm túc của cậu, quả thật khiến lòng người lay động.
Lâm Vãn Âm suy nghĩ, vẫn quyết định nói ra.
“Hôm nay, cám ơn anh, nếu như không có anh, em và Tư Tư chắc sẽ gặp phải nguy hiểm, Kim Lâm…”
“Em…”
Cô dừng lại.
Suy tính ba chữ “Thích anh” nên nói như thế nào.
Lỡ như nói Kim Lâm từ chối thì làm thế nào?
Ngộ nhỡ Kim Lâm tức giận, đứng dậy muốn rời đi.
Căn phòng vắng vẻ này chỉ còn lại một mình cô.
Cô phải làm sao.
Lâm Vãn Âm càng nghĩ càng rối, nhưng lời đã ra khỏi miệng.
Dường như không có đường lui để quay đầu.
Ngay sau đó, Lâm Vãn Âm hạ quyết tâm:
“Em thích…”
Nhưng lời cô còn chưa nói hết, liền nghe thấy Kim Lâm trên đất chợt mở lời:
“Anh thích em.”
“Hả?”
Lâm Vãn Âm ngây người.
Cô mở mắt không rõ vì sao, nhìn thấy Kim Lâm đã ngồi dậy.
Cậu nhìn thẳng cô.
Trong ánh mắt, trong veo không nói được.
Lâm Vãn Âm rất muốn hỏi, vừa rồi là ảo giác của mình sao?
Có thể.
Nhìn dáng vẻ Kim Lâm dường như không đúng.
Cậu có vẻ như thật sự đã nói thích cô.
Cậu thích cô?
Lâm Vãn Âm lập tức phản ứng không kịp.
Những lời này, chờ đợi quá lâu.
Luôn cảm thấy như vậy không chân thật.
Kim Lâm liền nhìn Lâm Vãn Âm như thế, phát hiện khuôn mặt cô hơi ửng đỏ.
Ánh mắt vốn nhìn về phía cô, dường như không biết nhìn vào đâu trong giờ phút này.
Cả người, có chút mơ màng.
Một lúc lâu, cô mới nhìn Kim Lâm:
“Cái đó, anh vừa mới nói…”
“Anh nói anh thích em, Lâm Vãn Âm, bắt đầu từ lần đầu tiên anh gặp em, liền đã thích em rồi.”
“Vốn định ngày mai sẽ bày tỏ với em, nhưng bây giờ nhìn lại, anh đợi không được ngày mai.”
“Không biết, em có nguyện ý giao lại phần đời còn lại của mình cho ah hay không..”
Kim Lâm nói cong những điều này, lại tiếp tục nhìn Lâm Vãn Âm.
Anh đang đợi câu trả lời của cô.
Mọi người đều nói người giống như anh, nhất định sẽ lăng nhăng thành thói không được dạy dỗ.
Cũng không ai biết, thật ra thì cả đời cậu chỉ thích một người.
Một người là đủ rồi.
Cả người Lâm Vãn Âm ngơ ngác.
Nỗi sợ hãi trước đó đột nhiên bị quét sạch.
Cô ấy dường như cuối cùng cũng hiểu ý của Kim Lâm.
Trong lòng tràn ngập vui mừng.
Cô thậm chí còn không biết làm sao để thể hiện cảm xúc của mình.
Chỉ biết liều mạng dùng sức gật đầu:
“Ừm!”
“Ừm ừm!”
“Em nguyện ý, em nguyện ý!”
Đây là việc cô muốn làm từ khi còn nhỏ!
“Kim Lâm, em đồng ý.”
Lâm Vãn Âm vui vẻ giống như một chú chim nhỏ.
Kim Lâm mỉm cười:
“Được, anh biết rồi.”
Cậu đưa tay ra, xoa mái tóc rối bời của cô:
“Ngủ đi, ngày mai, chúng ta phải có một sinh nhật tốt hơn.”
“Được.”
Lâm Vãn Âm mỉm cười ngọt ngào.
…
Trời đã sáng.
Lúc Cố Vãn Thanh mở mắt ra, Lục Lập Hành đã thức dậy.
Cô xoa xoa cái eo có chút đau nhức, cũng chuẩn bị đứng lên.
Hai đứa nhỏ bên cạnh dường như bị đánh thức khi nghe thấy tiếng động.
Bắt đầu a a ê ê muốn khóc.
Cố Vãn Thanh lúc này cũng không quan tâm có đau lưng hay không.
Vội vàng đi qua định dỗ bọn nhỏ.
Lúc này.
Cô nghe giọng nói Lục Lập Hành ở cửa:
“Vãn Thanh, em đừng cử động, để anh để anh!”
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lục Lập Hành giành trước.
Anh nhanh chóng đều bế em gái và anh trai lên.
“Đừng khóc đừng khóc, ba đến rồi, đừng quấy rầy đến mẹ, hôm nay mẹ rất vất vả, nghe không?”
Hai đứa nhỏ dường như nghe hiểu được lời của anh.
Miệng phù một lúc, thất sự ngừng khóc.
Lục Lập Hành buồn cười đụng mũi bọn nhỏ một cái.
Anh trai chán ghét nghiêng đầu sang một bên.
Em gái thì vui vẻ ôm lấy anh hôn lên.
Lục Lập Hành buồn cười ôm bọn nhỏ cho Cố Vãn Thanh:
“Vãn Thanh, em nhìn nè, vẫn là em gái hôn anh.”
“Ha ha, em sẽ lấy quần áo cho bọn nhỏ, hôm nay phải thay đi giặt, cũng đến lúc phải thay tã rồi.”
“Em đừng cử động, để anh đi!”
Lục Lập Hành vội vàng gọi cô lại.
Cố Vãn Thanh không nghe khuyên nhủ, tiếp tục lục tủ quần áo:
“Em chỉ đến kỳ kinh nguyệt thôi, không phải bệnh nặng gì, việc nhỏ này em vẫn có thể làm được, em tìm quần áo cho anh, anh thay cho bọn nhỏ nha.”
“Được.”
Lúc này Lục Lập Hành mới đồng ý.
Sau khi tìm được quần áo, Cố Vãn Thanh nhân lúc Lục Lập Hành không chú ý.
Lại đi pha sữa cho hai đứa nhỏ.
Đợi Lục Lập Hành thấy được cô thì đã xong rồi.
Thấy Lục Lập Hành bất mãn nhìn mình, Cố Vãn Thanh vô cùng bất lực.
“Vội vàng dọn dẹp, buổi sáng chúng tôi đi siêu thị bên kia xem thế nào, buổi chiều phải đi đón Lập Chính, mua cho Lập Chính ít quần áo, mua thêm ít thức ăn nữa, thằng nhóc vất vả lắm mới đến Tỉnh Thành một lần.”
“Được.”
Hai người chỉnh lý xong cho hai bảo bảo.
Liền đi ăn sáng.
Buổi sáng, Lục Lập Hành sợ Cố Vãn Thanh sẽ không thể chăm sóc hai đứa nhỏ vì tình huống hiện tại của cô.
Liền dẫn theo hai bảo bảo đến siêu thị.
Các công nhân vốn dĩ đã làm việc trong nhiều ngày, mệt mỏi đến nỗi không có tinh thần.
Vừa thấy hai đứa nhỏ lập tức vui vẻ.
Từng người thay phiên nhau chơi với bọn nhỏ.
Lục Lập Hành nhân cơ hội này bước đến bên cạnh Diệp Cảnh Thâm:
“Thế nào rồi?”
“Xong hết rồi, hàng hóa có thể được chuyển ngay hôm nay, tôi đã bà bạc xong với những nhà cung cấp đó rồi, buổi chiều có thể vận chuyển đến, nhưng mà, xế chiều cậu cứ đi làm việc của cậu đi, bên này có tôi rồi. Tiểu Phi trở lại rồi à?”
“Đúng vậy, buổi chiều tôi đi đón anh ấy, vậy thì làm phiền anh Diệp mệt mỏi một chút.”
“Ha ha, mệt mỏi cái gì, đến cái tuổi này còn có thể được trọng dụng, một tay tạo dựng siêu thị, tôi rất vui.”
Sáng nay, Lục Lập Hành và Diệp Cảnh Thâm đã tóm tắt các vấn đề liên quan đến việc khai trương siêu thị.
Gần tới trưa.
Anh lên lầu, chuẩn bị đi xem cửa hàng những người khác sửa chữa như thế nào.
Kết quả là nhìn thấy Kim Lâm đang khoa tay múa chân trong cửa hàng của Kim Trì.
“Ba, con cảm thấy cửa hàng này mặt tiền quá nhỏ, chúng ta phải mở lớn hơn chứ?”
“Dùng tiền tiêu vặt của con để mở, ngày mai con sẽ gửi tiền cho ba.”
------
Dịch: MBMH Translate