Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 573 - Chương 573 - Toàn Bộ Tiền Là Của Con

Chương 573 - Toàn Bộ Tiền Là Của Con
Chương 573 - Toàn Bộ Tiền Là Của Con

Lục Lập Hành hơi sững sờ.

Kim Lâm đang muốn làm gì vậy?

Kim Trì cũng có nghi ngờ tương tự.

Anh ta cũng mù mờ nhìn con trai mình.

“Thằng nhóc thối tha, con lại muốn làm gì?”

Hai người đều không thấy Lục Lập Hành bước đến.

Kim Lâm nghiêm túc nói: “Con mở cửa hàng tại đây, không phải vì muốn tăng độ phổ biến cho Lục Lập Hành sao? Nhỏ như vậy thì làm sao tăng được? Mở lớn chút đi mở lớn chút đi!”

Kim Trì vừa mới uống vào một ngụm trà, thiếu chút nữa bị anh ta phun ra:

“Con… Con từ khi nào hướng về Lục Lập Hành vậy?”

“Ba đừng lo lắng, con bảo ba mở thì ba cứ mở đi, con về chuẩn bị tiền.”

Kim Lâm nói xong, xoay người muốn rời đi.

Nhưng vừa đi được hai bước, cậu đã nhìn thấy Lục Lập Hành đứng ở phía sau mình cách đó không xa.

Kim Lâm nhất thời giống như người bạn nhỏ bị nắm thóp.

Cười ngượng ngùng: “Cái đó, tôi…”

Lục Lập Hành cũng mỉm cười bất đắc dĩ.

Thằng nhóc này, đoán chừng là vì mình đã cứu Lâm Vãn m, nên muốn báo đáp mình.

Kim Trì cũng nhanh chóng chào hỏi: “Người anh em họ Lục, ngài đến rồi?”

Lục Lập Hành gật đầu.

Bước lên trước, vỗ vào vai Kim Lâm.

“Thế nào rồi? Lâm Vãn m đồng ý sao?”

Kim Lâm lúc này, lỗ tai đều đã đỏ lên.

“Cái đó, tôi…”

“Được rồi, tôi đã biết rồi, nhưng mà, mở rộng của hàng cũng được, cái này sắp được khai trương mà lại làm lại thì cũng không kịp, như vậy đi, nếu cậu muốn cám ơn tôi, hãy giúp tôi để mắt căn biệt thự trong khu biệt thự Nhất Hào của cậu khi nào sẽ bán đi? Đến lúc đó thông báo cho tôi một tiếng và làm hàng xóm với nhau nha?

Khu biệt thự Nhật Hào, là nhà ở kiếp trước và về sau của anh.

Chỗ đó cũng không tệ lắm.

Mặc dù trong trí nhớ, anh biết lúc nào biệt thự sẽ được bán..

Nhưng đó sẽ là nhiều năm sau.

Anh và Cố Vãn Thanh, cũng nên có một căn nhà ở Tỉnh Thành.

Chờ siêu thị khai trương, kiếm thêm ít tiền nữa, anh liền nghĩ cách mua sớm chút.

Được, không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề, tôi sẽ giúp anh để ý!”

Kim Lâm vui vẻ gật đầu.

Cậu vẫn đang suy tư.

Phải làm thế nào mới có thể thuyết phục được chủ biệt thự Nhật Hào bán sớm một chút.

Như vậy, chính mình cũng coi như là giúp Lục Lập Hành.

Trong lòng cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

“Ừ, cảm ơn. Trở về chăm sóc thật tốt cho Lâm Vãn m đi.”

Lục Lập Hành vào trong cửa hàng, muốn trò chuyện việc khai trường với Kim Trì một chút.

Kim Lâm nói:

“Được, nhưng mà anh Lục, có chuyện này, tối nay là tiệc sinh nhật Lâm Vãn m, các anh cũng đi chứ? Cùng nhau náo nhiệt nhé.”

Lục Lập Hành vừa định nói, em trai Lập Chính cũng sắp đến.

Nhưng suy nghĩ lại.

Lập Chính lần đầu tiên đến Tỉnh Thành.

Không phải Lập Chính chưa bao giờ ăn qua đồ ăn mà anh đã nấu, đưa em trai ra ngoài chơi một chút cũng không sao.

Vì vậy.

Lục Lập Hành gật đầu:

“Được, nhưng mà tôi phải dẫn theo một người, có thể được không?”

“Dĩ nhiên có thể, anh muốn dẫn theo bao nhiêu người tùy thích! Toàn bộ tiền là của tôi!”

Kim Lâm rất khí phách.

“Tôi chuẩn bị đi đây, hai người từ từ nói chuyện nhé.”

Kim Trì bất lực nhìn con trai nhà mình:

“Ôi, thằng nhóc thối tha của nhà chúng tôi, ha ha.”

“Không sao, cậu ta như vậy rất tốt, ông chủ Kim, anh cũng nên chuẩn bị đi, nói không chừng sẽ có tiệc cưới sớm thôi!”

“Ha ha ha, được, được!”

Lục Lập Hành và anh ta trò chuyện về vấn đề khai trương một lát, rồi lại đến trò chuyện với nhóm người Từ Lập, La Thận.

Mấy người quyết định, định thời gian khai trương vào đầu tháng sau.

Đó là một ngày lành tháng tốt, mọi người cũng đều chuẩn bị xong hết rồi.

Thời gian vừa phải.

Buổi trưa, Lục Lập Hành về nhà ăn cơm, liền dẫn Cố Vãn Thanh và hai bảo bảo, đi đón Lục Chính.

Lúc này.

Trên xe lửa.

Lập Chính một đường ôm túi vải của mình.

Chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt không chớp.

Đậu Đậu ngủ thiếp trong ngực Trịnh Hoa Mẫn.

Lục Tiểu Phi luôn ở bên cạnh chăm sóc.

Trịnh Hoa Mận nhìn dáng vẻ Lục Chính, nhỏ giọng nói:

“Tiểu Phi, anh nhìn Lập Chính kìa, thằng bé giống như rất thích bên ngoài!”

“Đúng vậy, ha ha, nói không chừng tương lai là trợ thủ đắc lực của Lập Hành!”

Lục Lập Chính nghe hai người đang nói về mình.

Cúi đầu xấu hổ:

“Anh Phi, chị dâu Hoa Mẫn, em…”

“Không sao, lần đầu tiên đi ra ngoài, nhìn nhiều một chút, nhưng mà đồ trong ngực cậu không cần phải ôm chặt như vậy, anh trông chừng cho cậu.”

“Cái này? Cái này không được!”

Lục Lập Chính cẩn thận ôm chặt túi vải hơn.

“Cái này là chị dâu cả em còn có mẹ em chuẩn bị cho hai đứa nhỏ, lúc đi đã dặn đi dặn lại, nhất định em phải trông coi thật kỹ, tôi bị lạc nhưng những thứ này đều không thể bị thất lạc, tôi phải cẩn thận ôm nó.”

“Ha ha ha, họ cũng nhớ hai đứa nhỏ tồi.”

“Vâng, đúng vậy, mẹ em suốt ngày nhắc tới chuyện đó, em còn nói đợi em quen thuộc nơi này sẽ đưa bà qua, tiếc là nhà bận quá không đi được!”

“Không sao, đợi anh hai cậu làm xong việc, thì có thể đào tạo người để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, đến lúc đó nguyên đại gia đình cũng có thể đến Tỉnh Thành, chỉ là vấn đề thời gian.”

“Vâng, em cũng cảm thấy vậy!”

Lục Chính cười lên.

Từ khi lên cấp ba anh cũng đã cởi mở rất nhiều.

Đi theo anh hai, có thịt ăn.

Lần này cậu đến, nhất định phải đi theo học tập anh hai thật tốt.

Còn muốn chăm sóc tốt cho cháu gái và cháu trai của mình.

“Đúng rồi Lập Chính, anh nghe chị dâu thứ hai của em nói có một cô gái tên Duẫn Tuyết Kỳ, nói rằng sẽ ở đại học đợi em đấy, em cảm thấy thế nào?”

Nhắc đến Duẫn Tuyết Kỳ, mặt Lục Chính bất chợt lại đỏ bừng.

Trong đầu, lập tức nhớ đến cô gái khí thế ngất trời đó.

Nửa năm không gặp, quả thật có chút nhớ cô.

Nhưng mà nghe nói, trong đại học.

Có rất nhiều đàn ông giàu có lại đẹp trai.

Cô hẳn là đã quên cậu rồi phải không?

“Chị ấy… Em còn chưa chắc mình có thể thi lên đại học đâu, đợi thi đậu rồi hãy nói!”

“Ha ha ha, cậu là một hạt giống tốt, tương lai nhất định có thể thi đậu đại học, chuyện này cậu cũng cân nhắc đi, cô bé kia có vẻ như rất tốt, lại ở cùng một nơi với chúng ta, tương lai dễ hòa hợp.”

Trịnh Hoa Mẫn nghiêm túc nói.

Lục Tiểu Phi mỉm cười bất lực:

“Được rồi Hoa Mẫn, bọn nhỏ sẽ tự chú ý đến tình yêu của mình, không thể ép buộc Lập Chính.”

“Ha ha.”

Hai người vừa nói vừa cười.

Lục Lập Chính lại rơi vào trầm tư.

Phải học thật giỏi, như vậy mới có thể đứng cũng vị trí với cô.

Nếu không.

Cậu làm sao xứng với cô được.

Đang lúc suy tính.

Tàu lửa đã đến ga.

Lục Tiểu Phi đứng lên kêu cậu:

“Lục Chính, xuống tàu này.”

Lục Lập Chính gật đầu, vội vàng một tay ôm hành lý của mình, một tay cầm hành lý của Lục Tiểu Phi.

Chuẩn bị xuống tàu.

Cậu có chút hồi hộp.

Cũng không biết hai đứa nhỏ còn nhận ra chú nhỏ này không nữa.

Trong ga tàu.

Lục Lập Hành đang cùng Cố Vãn Thanh, dẫn theo hai bảo bảo, đợi người.

Người đàn ông đẹp trai và người phụ nữ xinh đẹp cộng thêm nhan sắc dễ thương của hai đứa bé.

Rất nhanh bọn họ đã trở thành tâm điểm.

Một nhóm người nhìn về phía họ mỉm cười.

Cố Vãn Thanh đứng bên cạnh Lục Lập Hành, buồn cười nói:

“Lập Hành, sau này chúng ta ra ngoài, phải mang theo một cái mũ.”

“Ha ha, nói đúng, người ở đây đều nhìn em và bảo bảo, cũng sắp trở thành minh tinh rồi!”

“Đừng ồn ào, mau nhìn, Lập Chính, Lập Chính đi ra rồi…”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment