Lục Lập Chính liếc mắt liền nhìn thấy hai đứa nhỏ trong nhóm người.
Cậu xách hành lý nặng nề, nhanh chóng chạy đến chỗ Lục Lập hành và Cố Vãn Thanh.
Trong ánh mắt, tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
Lục Tiểu Phi và Trịnh Hoa Mẫn thấy vậy, bất lực nói:
“Lập Chính, Lập Chính cậu chạy chậm thôi.”
Nhưng Lục Lập Chính ở đây không quan tâm những điều này.
Cậu quá nhớ bọn họ.
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh nhìn nhau cười một tiếng:
“Nhìn Lập Chính vội vã, ha ha, không cần nghĩ cũng biết, chắc là nhớ hai đứa nhỏ rồi.”
Lục Lập Hành cười lên:
“Vậy cũng không chắc, lỡ như nhớ chúng ta thì sao!”
“Ha ha, vậy thì nhìn xem.”
Đợi Lục Lập Chính đến gần, Lục Lập Hành liền chào hỏi cậu:
“Lập Chính…”
Thế mà, giọng nói của anh còn chưa kịp nói ra, thì thấy sau khi Lục Lập Chính bước đến bên cạnh họ, chưa kịp nhìn họ.
Liền nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống.
Ném vật trong tay sang một bên.
Một tay cậu ôm em gái, một tay ôm lấy anh trai.
Hai đứa nhỏ vẫn còn đang trong quá trình sững sờ, liền bế cả hai đứa nhỏ lên.
Lục Lập Hành nuốt cục tức xuống.
Cố Vãn Thanh thấy vậy, nhịn không được bật cười: “Em đã nói gì ấy nhỉ, ha ha!”
“Ừ, vẫn là em nói đúng!”
Sau khi Lục Lập Chính ôm hai đứa nhỏ, nhìn một cách nghiêm túc, rồi mới nhìn về phía hai người:
“Anh hai chị dâu thứ hai, hai người vừa mới gì vậy?”
“Không, không có gì, thấy cậu đến nên muốn chào hỏi cậu.”
“À, xin lỗi anh hai, chỉ là em quá nhớ bọn nhỏ!”
Sắc mặt Lục lập Chính đỏ sậm.
Nhưng lại rất chân thành.
“Ừ.”
“Đúng rồi anh hai, sao hai đứa nhỏ cứ luôn nhìn em vậy? Vãn Vãn, Khanh Khanh? Hai em sao vậy? Tôi là chú nè!”
Từ lúc bị cậu ôm, hai đứa nhỏ nhìn cậu không chớp mắt.
Không khóc cũng không ầm ĩ.
Thường ngày em gái thích nhất làm ầm ĩ, vào lúc này cũng ngoan ngoãn mở to mắt, dường như rất nghi ngờ.
Không đợi Lục Lập Hành trả lời, Trịnh Hoa Mẫn bước đến đã không nhịn được mà nói:
“Lập Chính, cậu vội gì chứ? Thằng bé lớn nhanh thật, còn không biết nhớ người, không gặp lâu như vậy, bọn nhỏ đây là không biết cậu là ai, yên tâm đi, đợi lát nữa sẽ làm quen với cậu!”
Cố Vãn Thanh cũng cười:
“Chị dâu Hoa Mẫn nói đúng, Lập Chính, đừng vội.”
Cô bước lên nhéo mặt hai đứa nhỏ:
“Khanh Khanh, Vãn Vãn, người này là chú, các con quên rồi sao? Chú.”
Hai đứa nhỏ nghe được giọng nói của mẹ, lúc này mới có phản ứng.
Em gái hoài nghi một hồi, dường như nghe hiểu lời của mẹ, vui vẻ cười lên.
Anh trai tuy không cười, nhưng cũng không còn xa lạ nữa.
Lục Lập Chính lúc này mới vui vẻ.
“Anh hai, đi về nhà thôi, ba mẹ, anh cả, chị dâu cả, Thiên Thiên còn có đám Đại Hoàng để em mang theo rất nhiều thứ đến, về nhà mở ra nhìn xem!”
“Được, đi thôi!”
Lục Lập Hành vốn muốn Lập Chính đặt hai đứa nhỏ vào xe đẩy cho bé rồi đẩy, nhưng mà.
Làm sao Lục Lập Chính cũng không chịu, nhất quyết phải bế bọn nhỏ.
Bất đắc dĩ, anh không còn cách nào khác ngoài việc đưa chiếc xe đẩy trống cho Cố Vãn Thanh.
Mình thì xách hành lý Lục Lập Chính mang đến, đi về nhà.
“Anh Phi, chị dâu Hoa Mẫn, cùng nhau đi chứ?”
“Không được không được!”
Lục Tiểu Phi vội vàng từ chối.
“Tiểu Hành, tôi muốn dẫn chị dâu Hoa Mẫn của cậu đi dạo loanh quanh một lát, chị ấy vẫn chưa quen với khu vực gần nhà chúng tôi, ngồi tàu lửa một ngày, vừa vặn cũng nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ đi tìm các cậu được không?”
“Vậy cũng được, chúng tôi không làm phiền hai người, đúng rồi anh Phi, ông Hứa đã nói với tôi rằng, đã liên lạc với chuyên gia có thể làm phẫu thuật cho anh, đợi anh nghỉ ngơi vài ngày rồi chúng ta đi tìm ông ấy, xác định chuyện này, anh thấy thế nào?”
Lục Tiểu Phi lập tức sửng sốt.
“Có thật không? Vậy thì tốt quá, được, cứ quyết định như vậy!”
Trịnh Hoa Mẫn cũng rất kích động:
“Tiểu Hành, cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn!”
“Chúng ta đều là người một nha, cám ơn cái gì, đi thôi, Đậu Đậu, ngày mai đi theo ba mẹ đến nhà chơi.”
“Được~”
Đậu Đậu nhỏ bé xấu hổ trả lời.
Lục Lập Hành kêu một chiếc taxi đến gần nhà ga.
Nhét túi lớn túi nhỏ vào cốp xe, nhất thời cảm thấy thư giãn một tí.
Nhưng khi lên xe.
Lục Lập Chính còn không chịu buông hai đứa nhỏ xuống.
Lục Lập Hành vô cùng bất lực:
“Lập Chính, lúc ngồi xe thì cứ đặt bọn nhỏ xuống chỗ ngồi đi, chúng ta nhìn được rồi!”
Lục Lập Chính cũng không thèm nhìn Lục Lập Hành.
“Vậy không được, anh nhìn xem bây giờ bọn nhỏ bám lấy em thế nào, tốt hơn là em nên ôm đi
“Ha ha!”
Lục Lập Hành vô cùng bất lực.
Về đến nhà.
Vẫn là Lục Lập Hành xách một đóng hành lý lớn về nhà.
Lục Lập Chính luôn bế hai đứa nhỏ, đều không nỡ buông tay.
Thời gian dọc theo con đường này, hai đứa nhỏ cũng đã làm quen với Lục Lập Chính.
Ôm cậu hôn hôn cười cười, còn phải nói dễ thương thế nào!
Lục Lập Hành ôm túi lớn túi nhỏ về đến, thở dài nhẹ nhõm:
“Lập Chính, cái này rốt cuộc đều là gì vậy? Làm sao nhiều như vậy?”
Lục Lập Chính ôm hai đứa nhỏ bước đến trước túi nhỏ túi lớn.
Muốn mở túi ra, nhưng mà hai đứa nhỏ thật sự là quá cản trở, cậu căn bản không nhúc nhích được.”
Lục Lập Hành thấy vậy, định đến ôm hai đứa nhỏ.
Nhưng hai đứa nhỏ vừa nhìn thấy Lục Lập Hành đưa tay đến, lập tức lắc đầu một cái.
Hoàn toàn không để ý đến Lục Lập Hành.
Sau đó ôm chặt lấy cổ Lục Lập Chính.
Lục Lập Hành đành chịu: “ôi hai đứa này, thật sự là…”
Lục Lập Chính ngược lại cười vui vẻ:
“Tốt lắm tốt lắm, đến, hai đứa ngồi vào xe đẩy trước nhé, ba nhìn tụi con, ba sẽ mở đồ chơi cho hai con!”.
Cũng không biết hai đứa nhỏ có nghe hiểu Lục Lập Chính nói gì không.
Thực sự nghe lời để Lục Lập Chính đặt mình vào xe đẩy cho bé.
Cậu còn muốn đặt xe đẩy cho bé bên cạnh mình, có thể nhìn thấy vị trí của hai đứa nhỏ.
Rồi kéo gói hàng lại gần mình một chút, lúc này mới bắt đầu mở.
Trước khi mở ra, là một cái túi thật to.
Lục Lập Chính lấy ra hai con búp bê to bằng em bé.
“Cái này, là cô Thiên Thiên mua cho, cô Thiên Thiên đã tiết kiệm tiền tiêu vặt rất lâu, màu hồng là của Vãn Vãn, màu xanh là của Khanh Khanh. Cô Thiên Thiên nói, cô của con thật sự rất nhớ các con, nếu các con có rảnh rỗi nhất định phải về thăm cô của con.”
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh có vẻ hơi bất lực:
“Thiên Thiên phải mất rất lâu mới tiết kiệm được tiền tiêu vặt để mua hai con búp bê lớn như vậy?
“Ha ha, nghe nói mấy tháng nay cô bé đã tiết kiệm hết số tiền tiêu vặt mà anh trai đưa cho!”
Sau khi nói xong, lục Lập Chính lại mở túi vải thứ hai.
“Cái này là quần áo tự làm và quần áo mua của ông bà nội cho bảo bảo, nói rằng bọn nhỏ lớn nhanh, liền làm nhiều hơn hai bộ, đúng rồi anh, ba mẹ nói, nếu như mùa đông nhà anh còn không trở về, sẽ phải gửi quần áo mùa đông cho bọn nhỏ, họ đã bắt đầu tìm kiếm rồi!”
Lục Lập Hành chỉ có thể bất đắc dĩ cười:
“Sẽ về, qua thời gian rảnh rỗi nhà anh liền trở về!”
“Ừ, còn có cái này, cái này là giày chị dâu cả làm, đều là của bọn nhỏ, mùa hè và mùa thu đều có!”
Cố Vãn Thanh thấy vậy, vội vàng nói:
“Chị dâu cả bây giờ thế nào rồi? Chị ấy đang có thai, sao vẫn làm giày cho bọn trẻ vậy?
------
Dịch: MBMH Translate