Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 575 - Chương 575 - Con Cũng Đi Tỉnh Thành.

Chương 575 - Con Cũng Đi Tỉnh Thành.
Chương 575 - Con Cũng Đi Tỉnh Thành.

Lục Lập Hành cũng lo lắng:

“Lát nữa gọi điện thoại về, bảo chị dâu đừng bận rộn nữa.”

“Được!”

Cố Vãn Thanh gật đầu.

Lục Lập Chính nói: "Tính chị dâu cả trước giờ vẫn như vậy, không chịu ngồi yên, giờ chắc chị ấy vẫn còn đang làm, anh cả cũng thuận theo chị ấy, sợ chị ấy rảnh rỗi, nhàm chán quá sẽ suy nghĩ nhiều, tâm trạng sẽ không tốt!"

Sau đó.

Lục Lập Chính lại mở cái bọc lớn cuối cùng ra.

“Trong này, đều là đồ Đại Hoàng đưa cho em mang theo.”

“Đại Hoàng?”

Nó là một con chó, còn có thể thu dọn đồ sao?

Lục Lập Hành tò mò nhìn sang.

Trong túi có hai con thỏ rừng, ba cây linh chi, hai con gà lôi.

Còn có rất nhiều thổ sản khác của vùng núi.

Lục Lập Hành kinh ngạc: "Cái này...”

Lục Lập Chính buồn cười nói:

"Em cũng không ngờ Đại Hoàng sẽ hiểu những thứ này, ngày đó lúc anh gọi điện thoại nói bảo anh Phi trở về sẽ đưa em đi cùng, lúc đó em thuận miệng nói cho Đại Hoàng biết. Kết quả trong ngày hôm đó Đại Hoàng tự nhiên lên núi, buổi tối cũng không trở về! Sáng sớm ngày hôm sau, khi em thức dậy thì nhìn thấy rất nhiều thổ sản vùng núi bày ngay ngắn ở cửa nhà, có lẽ Đại Hoàng muốn đưa cho em mang lên đây, ba mẹ cũng nói nó có ý này, Đại Hoàng tận mắt nhìn em cất kỹ đồ đạc mới hài lòng đi ngủ!"

“Ha ha ha!”

Hình ảnh này, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cực kỳ thú vị.

Nhưng sau khi cười xong, lòng Lục Lập Hành càng thêm chua xót.

Vừa lên tỉnh thành, còn chưa ổn định, chưa có cách nào đón Đại Hoàng lên.

Tuy rằng lần trước nghĩ sau khi ổn định sẽ trở về đón.

Nhưng ngẫm lại nếu để một mình nó ở nhà, chắc chắn nó sẽ rất nhàm chán.

Không có chủ nhân bên cạnh, chắc là sẽ rất khó chịu?

Lục Lập Hành quyết định đẩy nhanh kế hoạch của mình.

Sau đó, Lục Lập Chính mở cái bọc lớn cuối cùng ra.

Lục Lập Hành nghĩ, ba bọc trước đều là đồ mang cho các cục cưng.

Cái cuối cùng sẽ là đồ của mình và Vãn Thanh đúng không?

Kết quả sau khi mở ra, là một đống lớn các loại đồ ăn.

"Những thứ này cũng là ba mẹ bảo em mang lên, nói là đồ ở tỉnh thành tất cả đều phải mua, ăn cũng không ngon, trong nhà có đồ tốt, mang lên để tẩm bổ cho chị dâu Vãn Thanh!"

Lục Lập Hành nhíu mày:

“Hửm? Những thứ này là của cục cưng, những thứ này là của Vãn Thanh, vậy của anh thì sao?”

Lục Lập Chính hơi sửng sốt:

“Ừm… Cái này…”

Cậu nghiêm túc nhìn lại những thứ mình mang theo.

Phát hiện, quả thật là không có đồ cho anh hai.

Hình như... quên rồi!

Bận rộn mấy ngày nay đều là bận rộn chuẩn bị đồ đạc cho các cục cưng.

Thế này…

Vậy phải làm sao bây giờ?

Lục Lập Chính đang không biết phải làm thế nào cho phải, đầu bỗng nhiên chợt lóe ra một ý nghĩ.

"Anh hai, anh xem, những thứ này tuy nói là để tẩm bổ thân thể cho chị dâu, nhưng anh cũng có thể ăn cùng mà, coi như là mang cho anh đi?"

Lục Lập Hành:...

Anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Không cần nghĩ cũng biết là bọn họ quên mất mình rồi.

Nhưng anh cũng không ngại đâu.

Như vậy mới có thể chứng minh người trong nhà hoà thuận và yêu thương nhau như thế nào.

“Được rồi được rồi! Ha ha, Vãn Thanh, chúng ta cùng nhau thu dọn đồ đạc, Lập Chính, em nghỉ ngơi chút đi, tối nay dẫn em đi dự một bữa tiệc sinh nhật.”

“Ồ à, được, vậy em đi chăm hai nhóc!”

Lục Lập Chính lại ôm hai đứa nhỏ vào lòng.

Sau đó đi đến chỗ đệm lót đặt hai nhóc xuống, chơi đùa cùng hai cục cưng.

Nhưng điều cậu không biết là.

Lúc này.

Huyện Song Thành.

Doãn Hạo đến nhà ga sớm.

Đón Doãn Tuyết Kỳ vừa mới nghỉ về.

Cô vừa xuống xe thì đã đưa ngay vali cho Doãn Hạo.

Nhưng trong tay có một cái túi nhỏ, sống chết cũng không chịu đưa cho Doãn Hạo.

Doãn Hạo hiếu kỳ nói:

“Con gái, trong túi của con chứa cái gì vậy? Sao lại còn không cho ba xem nữa?”

"Cái này à, đây là đồ ăn ngon con mang từ kinh đô về, con muốn mang cho Lập Chính ăn, Lập Chính nghỉ phép chưa? Anh ấy còn dạy học ở đó không?”

Doãn Tuyết Kỳ vui vẻ hỏi.

Nửa năm nay, cô rất nhớ Lục Lập Chính.

Khi nhớ đến dáng vẻ ngây ngô, chưa trải sự đời của anh, cô cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Những thanh niên cố gắng theo đuổi cô trong trường học, cô không coi trọng bất cứ ai cả.

Mỗi ngày đều suy nghĩ, phải liên lạc với Lục Lập Chính như thế nào.

Lúc đầu, cô muốn gọi điện thoại đến trường Lục Lập Chính.

Nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc học tập của Lục Lập Chính.

Vì vậy.

Cô bắt đầu viết thư.

Một học kỳ này, gửi qua gửi lại cũng tầm hơn mười phong thư.

Mỗi lần đều viết rất nhiều.

Đáng tiếc tên ngốc mọt sách này tuy rằng lần nào cũng sẽ hồi âm, nhưng đều viết rất ít.

Chọc cho trong lòng Doãn Tuyết Kỳ ngứa ngáy.

Vừa đến lúc được nghỉ phép thì cô lập tức chạy về.

Còn đặc biệt mang theo các loại đồ ăn vặt ở kinh đô, muốn chia sẻ với Lục Lập Chính.

Anh chắc chắn chưa từng ăn qua, chắc là sẽ thích nhỉ?

Doãn Tuyết Kỳ nghĩ như vậy.

Doãn Hạo thấy con gái như vậy, cực kỳ bất đắc dĩ:

“Được rồi được rồi Tuyết Kỳ, còn chưa lấy nhau, sao đã hướng về người ta rồi? Con không sợ ba không đồng ý à!”

“Ba à, ba trêu ghẹo con!”

Doãn Tuyết Kỳ ôm cánh tay của Doãn Hạo bắt đầu làm nũng.

“Những thứ này trước kia con từng mang cho ba chưa nhỉ? Nhưng Lập Chính khẳng định chưa từng ăn qua, ngồi xe mang theo nhiều đồ rất mệt mỏi, như vậy đi, lát nữa gặp Lập Chính xong, con sẽ trở về mua đồ ăn ngon cho ba!"

“Gặp Lập Chính? Con gái, có lẽ con phải thất vọng rồi!”

“Có chuyện gì vậy?”

Doãn Tuyết Kỳ cả kinh:

“Lập Chính làm sao vậy? Anh ấy xảy ra chuyện gì?”

Cô nghĩ thảo nào lá thư cuối cùng anh không trả lời.

“Làm sao có thể có chuyện gì? Nó có anh hai rồi, thằng nhóc Lập Chính này đi lên tỉnh rồi, hôm nay đi, chắc tầm này cũng đến rồi?"

“Hả? Đi tỉnh thành?”

Trong mắt Doãn Tuyết Kỳ lộ vẻ mất mát.

"Đúng vậy, anh hai nó lên tỉnh thành phát triển nên nó đi theo! Có lẽ đợt nghỉ hè này sẽ ở tỉnh thành mà không về?"

“Cái này...”

Doãn Tuyết Kỳ ngẩn ngơ.

Một lát sau, bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện gì, nói:

"Ba, con nhớ ra rồi, phụ đạo viên của con cũng ở tỉnh thành, thầy ấy bảo con đợt nghỉ này đi hỗ trợ thầy ấy, ngày mai con sẽ phải xuất phát, ba chờ một chút, giờ con đi mua vé!"

Vừa nói xong!

Doãn Tuyết Kỳ không đợi Doãn Hạo kịp phản ứng, đã nhét hết đồ trong tay vào trong tay Doãn Hạo.

Sau đó nhanh chóng chạy về phía quầy bán vé.

“Ai ya, đứa nhỏ này...”

Doãn Hạo muốn ngăn cản cũng không kịp.

Ông chỉ có thể yên lặng thở dài.

"Haizz, con gái lâu lắm mới trở về, còn chưa ở cạnh ba được mấy, thôi kệ, vì Lập Chính, đi tỉnh thành cũng được!"

Nghĩ như vậy.

Doãn Hạo cũng đi theo đến quầy bán vé...

……

Tỉnh thành.

Lục Lập Chính đang chơi đùa với bọn trẻ, không hiểu sao tự nhiên hắt xì một cái.

Cậu xoa xoa mũi.

"Kỳ lạ, mình cũng không bị cảm! Sao lại tự nhiên hắt xì? Haizz, hai nhóc đừng dựa gần như vậy, cẩn thận lây cho hai nhóc đó!"

Nhưng hai nhóc con hình như không hiểu được ý Lục Lập Chính muốn nói.

Hai nhóc nhìn Lục Lập Chính một lúc.

Giống như phát hiện ra một lục địa mới.

Học dáng vẻ của Lục Lập Chính, cũng hơi nhíu mày.

Sau đó cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên.

Bắt chước "hắt xì" một tiếng.

Xì ra.

Nhưng, đây rõ ràng chỉ là một cái hắt xì giả.

Lục Lập Chính:...

“Anh hai, chị dâu, hai người mau đến xem!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment