Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1015 - Chương 1015: Tiễn Lạc Ca Lên Đường

Chương 1015: Tiễn Lạc ca lên đường Chương 1015: Tiễn Lạc ca lên đườngChương 1015: Tiễn Lạc ca lên đường

Chương 1015: Tien Lạc ca lên đường

Thạch Chí Kiên mỉm cười, kẹp điếu thuốc không nói gì.

Lôi Lạc trừng mắt nhìn bọn hắn: "Các ngươi làm gì vậy, xảy ra chuyện gì?"

Lúc này Trần Tế Cửu mới nhớ ra có chuyện quan trọng phải bẩm báo.

"Là như vầy, Lạc ca. Ta nhận được tin, lão hồ ly Nhan Hùng kia phản bội ngươi rồi, chuẩn bị đi theo Charles."

Sỏa Cường ở bên cạnh nói: "Còn có Hắc Diện Hàn Sâm và Thiết Đầu Lam Cương, hai người bọn hắn cũng phản bội ngươi rồi, bây giờ cũng muốn đi theo Charles."

Gương mặt Lôi Lạc lộ ra vẻ cổ quái, nhịn không được liếc nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên vẫn bình tĩnh, chỉ ung dung hút thuốc.

Lôi Lạc quay đầu lại hỏi: "Ngoài ra, còn chuyện gì nữa?"

Trần Tế Cửu và Sỏa Cường không hiểu tại sao Lạc ca lại bình tĩnh như vậy. Cả hai nhìn nhau, lắc đầu nói: 'Không còn gì nữa."

Lôi Lạc quát: "Sau này gặp chuyện gì đừng có mà cuống cuồng lên như vậy."

"Vâng. Lạc ca." Trần Tế Cửu và Sỏa Cường nhịn không được liếc Thạch Chí Kiên thêm một cái.

Muộn như vậy mà Thạch Chí Kiên còn đến đây, chẳng lẽ hắn đã sớm nhận được tin tức? Nếu không thì tại sao biểu cảm của Lạc ca lại bình tĩnh như vậy?

Trong lúc hai người đang phỏng đoán, Thạch Chí Kiên đứng lên nói: 'Lạc ca, thu dọn một chút đi, ta tiễn ngươi lên đường."

"Hả, ý gì?" Trần Tế Cửu và Soa Cường nhìn nhau, không hiểu gì cả.

Lôi Lạc cũng đứng dậy theo, lấy áo khoác vest từ trên móc xuống, vừa mặc vào vừa dặn dò Trân Tế Cửu và Sỏa Cường: "Chuẩn bị đồ của ta một chút."

"Chuẩn bị cái gì? Lạc ca, ngươi muốn đi đâu?”

"Ta muốn chuyển đến kho quân dụng khu Cảng Đảo." Lôi Lạc thản nhiên nói: "Chẳng phải Charles nói muốn điều ta đến đó trông coi kho sao, vậy thì ta đi thôi."

"Hả?" Hai người Trần Tế Cửu và Sỏa Cường cả kinh.

Bọn hắn làm sao cũng không ngờ Lôi Lạc lại nhận thua vào lúc này.

"Lạc ca, chúng ta không nghe nhầm chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn -"

Lôi Lạc trừng mắt nhìn Trần Tế Cửu: "Ta muốn thế nào? Trông coi kho quân dụng cũng là một công việc rất có tiền đồ."

Trân Tế Cửu á khẩu không trả lời được.

Sỏa Cường cũng ngây người.

Thạch Chí Kiên thấy vậy, bèn kẹp điếu thuốc, đẩy cửa ra, cao giọng nói: "Người đâu, tiễn Lạc ca lên đường."

"Tiễn Lạc ca lên đường." "Tiễn Lạc ca lên đường."

Toàn bộ sở cảnh sát Cửu Long vang vọng câu nói này.

Ngay sau đó, tất cả cảnh sát mặc quân phục, tất cả thanh tra mặc thường phục đều từ trong sở cảnh sát đi ra, xếp thành hai hàng, tách ra một lối đi ở giữa, chờ đợi. ...

Cùng lúc đó, Nhan Hùng vừa mới được tên người Tây Charles bổ nhiệm làm tổng thanh tra Cảng Đảo, còn có tổng thanh tra Cửu Long Hàn Sâm và tổng thanh tra Tân Giới Lam Cương cùng với Charles lái xe đến đây.

Bọn hắn dẫn theo người vừa xuống xe, lập tức nhìn thấy một màn khác thường này của sở cảnh sát Cửu Long.

"Hả, xảy ra chuyện gì vậy?" Charles nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Ba người Nhan Hùng, Hàn Sâm và Lam Cương càng mở lớn hai mắt.

"Tiễn Lạc ca lên đường."

Không biết ai đó hô to một tiếng, sau đó toàn thể cảnh sát, thanh tra đồng thanh hô to: "Lạc ca, lên đường bình an."

Giọng nói hùng hồn, giống như sấm rền.

Trong tiếng hô, Lôi Lạc mặc âu phục thẳng thớm, eo lưng thẳng tắp, ngậm điếu xì gà nhả khói mù mịt từ văn phòng sở cảnh sát đi ra.

Tư thế ngông nghênh.

Thần sắc kiêu ngạo.

Hoàn toàn không có chút dáng vẻ bị giáng chức, quả thực giống như đi du lịch vậy.

Phía sau...

Trân Tế Cửu và Sỏa Cường mỗi người ôm đồ dùng văn phòng và đồ dùng cá nhân của hắn, bám sát theo sau Lôi Lạc.

Nhìn Lôi Lạc vênh váo tự đắc kia.

Mí mắt Charles giật giật.

Lôi Lạc làm ra trò này, rõ ràng là đang thể hiện lòng người hướng về hắn.

Mặt Nhan Hùng co giật. Giờ phút này hắn coi như đã hiểu, cho dù mình thật sự thay thế Lôi Lạc làm tổng thanh tra, cũng không bằng được địa vị của hắn trong lòng những người này.

Hàn Sâm và Lam Cương càng thêm hổ thẹn.

Đột nhiên, Hàn Sâm ngẩng đầu hô to: "Lạc ca, đi thong thả."

Lam Cương ngẩn ra, cũng hô theo: "Lạc ca, đi thong thả." Nói xong hắn khóc lên.

Lôi Lạc đi dọc theo lối đi, đi đến trước mặt Lam Cương, lấy điếu xì gà đang ngậm ra, mỉm cười, sau đó võ vai Lam Cương nói: "Khóc cái gì mà khóc? Ta cũng không phải đi lên pháp trường. Thay đổi chức vụ, sau này có nhiều thời gian uống trà, đánh golf cùng nhau hơn."

Lam Cương cũng cảm thấy dáng vẻ của mình quá mất mặt, bèn dùng mu bàn tay lau lau nước mắt: "Golf ta chơi kém lắm. Lạc ca, đến lúc đó có thể nhường ta một chút."

"Nhất định." Lôi Lạc lại vỗ vai Lam Cương, sau đó đi đến trước mặt Hàn Sâm. Hàn Sâm nhìn hắn, mặt không chút thay đổi phun ra hai chữ: "Lạc ca."

Lôi Lạc gật gật đầu, cũng vỗ vai Hàn Sâm, ngữ trọng tâm trường nói: "Chúc mừng ngươi, A Sâm. Chúc mừng ngươi và A Cương cùng nhau thăng chức tổng thanh tra."

Hàn Sâm không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một sự hổ thẹn.

Lôi Lạc nhìn Hàn Sâm, tiếp tục nói: "A Cương tính tình nóng nảy, làm việc lại thường cà lơ phất phơ. Ta không có ở đây, ngươi phải thay ta chăm sóc hắn cho tốt."

"Vâng, Lạc ca."
Bình Luận (0)
Comment