Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1389 - Chương 1389: Một Trăm Ba Mươi Chiếc, Toàn Bộ Thuê Hết

Chương 1389: Một trăm ba mươi chiếc, toàn bộ thuê hết Chương 1389: Một trăm ba mươi chiếc, toàn bộ thuê hếtChương 1389: Một trăm ba mươi chiếc, toàn bộ thuê hết

Chương 1389: Một trăm ba mươi chiếc, toàn bộ thuê hết

"Lão đại, ngươi đến rồi." Từ tam thiếu chào hỏi Từ Thế Kiến.

Từ Thế Kiến mỉm cười: "Nghe nói vợ ngươi, A Hân, từ Anh trở về rồi, khi nào thì dẫn nàng về nhà ăn cơm? Vợ ta rất nhớ nàng. Đúng rồi, còn A Hanh nữa, ngươi cũng dẫn thằng bé theo. Lần trước thằng bé có gọi điện thoại cho ta, bảo ta bù đắp quà sinh nhật năm ngoái cho nó. Bây giờ nó đã về rồi, ta phải thực hiện lời hứa.”

Vài câu nói ngắn ngủi của Từ Thế Kiến khiến cho Từ tam thiếu cảm thấy ấm lòng. Lúc Từ lão thái gia còn sống, hai anh em bọn họ bất hòa, đều nhìn đối phương không vừa mắt.

Từ Thế Kiến cảm thấy Từ tam thiếu không học vấn không nghe nghiệp, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.

Từ tam thiếu lại cảm thấy lão đại cổ hủ, bảo thủ, làm việc lại còn quá ích kỷ.

Bây giờ lão thái gia đã qua đời, bọn họ chia gia tài, mỗi người sống một cuộc sống riêng, ngược lại bây giờ lại thân thiết hơn.

"Vâng, lão đại, ta sẽ vê nói với A Hân, mấy hôm nữa sẽ tìm thời gian đến đó."

"Nam nhân phải nói được làm được. Đừng để ta hứa hẹn với vợ ta mà ngươi lại cho ta leo cây." Từ Thế Kiến nói đùa, sau đó nhìn về phía Thạch Chí Kiên, đưa tay ra: 'A Kiên, lâu rồi không gặp."

Một câu “A Kiên" trực tiếp kéo gân khoảng cách giữa hắn và Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên bắt tay Từ Thế Kiến: "Kiến ca, không ngờ ngươi thật sự đến. Mời ngồi." Nói xong, hắn mời Từ Thế Kiến ngồi xuống chỗ bên cạnh.

"Bây giờ ngươi là thần tài nổi tiếng, là ngôi sao may mắn của Hồng Kông, ta còn phải dựa vào ngươi đdể dính chút hào quang. Lần này có vụ làm ăn nào giới thiệu cho ta vậy?" Từ Thế Kiến ngồi xuống, mặt tươi cười đi thẳng vào vấn đề.

Thạch Chí Kiên bảo người mang cà phê đến, đưa cho Từ Thế Kiến: "Kiến ca, ta có một vụ làm ăn đang lên kế hoạch, có thể cần sử dụng đến tàu của ngươi, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi giúp đỡ nhiều."

"Sử dụng tàu? Chuyện nhỏ." Từ Thế Kiến dường như cố ý muốn hàn gắn quan hệ với Thạch Chí Kiên, dùng thìa khuấy cà phê trong ly, nhìn Thạch Chí Kiên,'Ngươi là bạn tốt của tam đệ ta, coi như là người nhà, cần bao nhiêu cứ việc nói."

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Không biết Kiên ca có bao nhiêu tàu?”

"Tam đệ ta chưa nói với ngươi sao? Một trăm ba mươi chiếc."

Thạch Chí Kiên hơi kinh ngạc, thâm nghĩ quả nhiên là gia tộc vua tàu biển lâu đời của Hồng Kông, chỉ riêng số lượng tàu thuyên đã không thể xem thường.

Trên thực tế, thời kỳ hoàng kim của nhà họ Từ có hơn hai trăm chiếc tàu, còn nhiều hơn bây giờ một phần ba.

"Vậy thì mượn hết đi." Thạch Chí Kiên nói.

"Ngươi còn chưa nói, mượn bao nhiêu?" Từ Thế Kiến bưng ly cà phê lên uống một ngụm, sau đó nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Tất cả."

"Phụt." Từ Thế Kiến suýt chút nữa phun cà phê ra ngoài: "Xin lỗi, ta có nghe nhầm không? Tất cả?" Đừng nói là Từ Thế Kiến, ngay cả Từ tam thiếu, còn có Tăng Văn Cử va Ngụy Tra Lý đứng bên cạnh cũng đều kinh ngạc, nhìn Thạch Chí Kiên với vẻ mặt khó tin.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thạch Chí Kiên chậm rãi bưng ly cà phê lên, uống một ngụm, nói: "Ngươi không nghe nhầm đâu, ta nói thật đấy. Một trăm ba mươi chiếc, tất cả"...

Cả gian phòng im phăng phắc.

Thạch Chí Kiên đặt ly cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn mọi người trong phòng. Lúc này, trong phòng VIP Từ Thế Kiến, Từ tam thiếu, Tăng Văn Cử, Ngụy Tra Lý, còn có Hồ Tuấn Tài và Lương Hữu Tài, tất cả mọi người đều có biểu cảm khác nhau.

"Ta biết mượn nhiều tàu như vậy trong một lúc sẽ rất khó khăn. Dù sao công ty của các ngươi còn có những nghiệp vụ vận chuyển khác cần xử lý." Thạch Chí Kiên bình tĩnh nói: "Nhưng ta rất có thành ý hợp tác với quý công ty, nhiều nhất là ba tháng, hai bên cùng có lợi. Ta sẽ trả cho các ngươi phí thuê đây đủ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các ngươi ít nhất có thể kiếm được mười triệu."

Hít! Mọi người hít sâu một hơi.

Mười triệu?

Lợi nhuận khổng lồ như vậy đủ để khiến tất cả mọi người có mặt ở đây kinh ngạc, gương mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Từ Thế Kiến càng thêm ánh mắt lấp lánh, dường như có chút động lòng.

"Thạch Chí Kiên, có phải ngươi đang nói đùa không? Muốn thuê hết? Ngươi có biết thuê hết tất cả tàu của Từ thị hàng hải chúng ta cần bao nhiêu tiên không?" Từ Thế Kiến còn chưa kịp lên tiếng, Tăng Văn Cử đứng bên cạnh đã không nhịn được nói.

Tăng Văn Cử và Thạch Chí Kiên chính là "oan gia ngõ hẹp”, trước kia đã từng có mâu thuẫn với Thạch Chí Kiên, lúc này hắn lên tiếng mỉa mai: "Cho dù bây giờ ngươi là ông trùm Hồng Kông gia sản trăm triệu, cũng không thể. Lỡ như chúng ta tạm dừng tất cả các nghiệp vụ khác, chuyên môn phục vụ ngươi, kết quả phí thuê gì đó lại thành công cốc, ai chịu trách nhiệm?"

Từ Thế Kiến không hề trách mắng Tăng Văn Cử vô lễ, thậm chí còn cố ý để hắn đóng vai ác, để thăm dò Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nhìn ve phía Ngụy Tra Lý, khóe miệng lộ ra nụ cười kỳ quái.
Bình Luận (0)
Comment