Nhà máy sản xuất đồ uống có ga mà Thạch Chí Kiên mua lại cũng đã có lịch sử hơn mười năm ở Hồng Kông và được gọi là nhà máy nước ngọt An Nhạc.
Nhà máy nước ngọt này là nhà máy sản xuất nước ngọt thuần túy nội địa hóa đầu tiên ở Hồng Kông, chủ yếu sản xuất nước chanh, nước bưởi, còn có nước mía, là đồ uống yêu thích của người dân Hồng Kông.
Khi Thạch Chí Kiên cùng với Đại Thanh Hùng lái xe đến nhà máy sản xuất nước ngọt, cả hai nhìn thấy một khung cảnh hoang tàn, tòa nhà xưởng khổng lồ làm bằng những tấm sắt xanh đang trong tình trạng đổ nát, thậm chí có thể nhìn thấy dây chuyền sản xuất nước ngọt qua những lỗ hổng.
Có ba con chó canh gác gầy gò bị trói ở cửa, chúng to lớn, cao bằng nửa người, trên mặt đất có bát ăn cho chó, bát ăn được liếm sạch sẽ, không còn một chút thức ăn nào.
Ba con chó giữ nhà vừa nhìn thấy hai người Thạch Chí Kiên, chúng nhe răng sủa dữ dội, miệng há hốc, hàm răng trắng bệch đáng sợ, sợi xích sắt dày cộm mà chúng bị trói kêu lạch cạch, khiến người ta hoài nghi chúng có thể cắn đứt xích sắt nhào lên không.
…
Trong một ngôi nhà thiếc cách nhà máy nước ngọt không xa, ba hán tử thô kệch đang đánh bài.
Trán mỗi người đều dán tờ giấy, trên tờ giấy có viết, con rùa, rùa đen.
Một tên béo đặt một chân lên giường, một tay cho vào khe hở giữa hai chân, nói: “Hắc Tử, Tường Tử, các ngươi ai ra ngoài xem, con chó chết tiệt này sủa dữ quá!”
“Xem cái gì mà xem. Mấy con chó đó đói đến điên rồi. Chúng ta không có mà ăn, bọn chúng cũng đói bụng theo. Nói không chừng bọn chúng trông thấy mấy con chuột, thèm đến phát điên lên thôi.”
“Hai ngươi đúng là lười biếng. Nếu để cho lão đại biết các ngươi lười biếng như vậy, không đánh gãy chân các ngươi là không được mà.” Vừa nói, tên béo bất đắc dĩ đứng dậy, xỏ giày vào. Hắn cũng chẳng xỏ cho đàng hoàng, cứ thế mà đạp lên, xoa cái bụng bước ra ngoài, miệng lẩm bẩm: “Ta nói rồi, nếu không có ai ra ngoài với ta, ta sẽ nói cho lão đại. Đến lúc đó, hắn sẽ rút gân lột da các ngươi.”
Mặc dù biết tên béo đang nói đùa nhưng Hắc Tử và Tường Tử không thể không bỏ bài xuống, mang giày vào rồi đuổi theo: “Phì Lão Khôn, ngươi đúng là nhiều chuyện. Một người đi xem được rồi, cần chi phải kéo chúng ta đi theo chứ.”
“Chúng ta là anh em tốt, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng mà.”
“Có nạn cái đầu ngươi đấy. Ai mà thèm đến cái nơi quỷ quái này.”
“Đúng vậy, ngay cả mấy tên trộm vặt còn không muốn đến, còn người của chúng ta mới là mấy tên trộm chính cống đây. Những gì trong xưởng có thể trộm được chúng ta đều đã trộm hết.”
“Lão đại cũng ngộ, quá tốt với mấy tên trộm đồ của nhà máy, không thèm truy cứu trách nhiệm, chỉ để ba chúng ta ở lại đây canh gác là có ý gì?”
“Còn có ý gì? Ý của lão đại là hắn biết những người kia sống cũng không dễ dàng gì. Nhà máy nợ tiền bọn hắn rất nhiều. Tất cả mọi người đều làm công ăn lương, dựa vào số tiền lương ít ỏi đó mà nuôi gia đình. Bây giờ nhà máy sắp đóng cửa, cũng không thể để người ta chết đói được.”
Ba người vừa nói chuyện vừa bước đến cổng nhà máy. Vừa đến đây, bọn hắn nhìn thấy Đại Thanh Hùng đang đút bánh bao cho ba con chó kia ăn.
Thạch Chí Kiên mặc đồ vest đang dựa vào xe, hai chân bắt chéo, một cánh tay khoanh lại, một tay cầm điếu thuốc, đang lười biếng hút thuốc.
“Dừng tay, các ngươi là ai? Nơi này không phải là nơi mà các ngươi có thể tùy tiện đến. Lại còn cho chó ăn? Các ngươi có biết không thể tùy tiện cho chó của người khác ăn như vậy không?” Phì Lão Khôn, Hắc Tử và Tường Tử cùng nhau tiến lên, quát bảo hai người Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên thấy có người đi ra, đứng thẳng người lên, sau đó ngượng ngùng nói với ba người: “Thật ngại quá, ta bảo A Hùng cho chó ăn. Ta thấy bọn chúng dường như đã nhiều ngày rồi không được ăn, thật đáng thương.”
“Nói cái gì vậy? Chó nhà chúng ta không ăn đồ ăn của các ngươi.”
“Đúng vậy, ba con chó này là chó giữ nhà giỏi nhất của nhà máy chúng ta, nhất là Vượng Tài. Nó tuyệt đối không ăn thức ăn người ngoài cho.”
Không đợi ba người nói hết lời, bọn hắn lập tức nhìn thấy ba con chó đang thưởng thức món bánh bao thịt nướng, nhất là con Vượng Tài, nó còn ra sức liếm sạch dĩa.
“Khốn kiếp, ba con chó các ngươi đúng là không có nghĩa khí.”
“Thật ngại quá, ta họ Thạch, là người làm ăn. Xin hỏi các ngươi là công nhân của nhà máy này sao? Ta muốn tìm người phụ trách nhà máy có việc để trao đổi.”
Thạch Chí Kiên móc điếu thuốc từ trong ngực đưa cho ba người Phì Tử Khôn.
Ba người Phì Tử Khôn không quan tâm đến ba con chó canh gác không trung thành, thấy Thạch Chí Kiên ăn mặc thẳng thớm, nói chuyện lại khách sáo, có vẻ là đại nhân vật, cả ba lập tức chùi tay vào người, lúc này mới lần lượt nhận thuốc trong tay Thạch Chí Kiên. Nhìn lại, là thuốc Marlboro cao cấp, nghe nói một gói hai ba chục đô la Hồng Kông lận, có thể được xem là loại thuốc xa xỉ trong thời đại này. Dù sao, một tháng tiền lương của bọn hắn ở nhà máy nước ngọt này cũng chỉ có ba trăm mà thôi.