Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 209 - Chương 209. Lão Đại Vịnh Thổ Qua

Chương 209. Lão đại vịnh Thổ Qua
Chương 209. Lão đại vịnh Thổ Qua

“Lão đại của chúng ta không có ở đây.” Phì Tử Khôn nói.

“Lão đại của chúng ta cũng là thôn trưởng ở đây.” Hắc Tử nói.

“Hôm nay thôn trưởng tổ chức mừng đại thọ cho thái công của hắn.” Tường Tử nói.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Vậy các ngươi có thể dẫn chúng ta đến đó hay không?”

“Cái này?” Phì Tử Khôn do dự một chút.

Đại Thanh Hùng bên cạnh lại nói: “Chúng ta không bảo các ngươi đi bộ mà ngồi xe hơi, có cái gì cần phải khó xử chứ?”

Ba người Phì Tử Khôn nghe nói có xe ngồi, lập tức tích cực hẳn lên.

“Ta đi, ta đi, ta dẫn các ngươi đi.”

Ba người cùng nhau giơ tay. Bọn hắn lớn như vậy rồi nhưng chưa từng ngồi xe hơi, cũng không biết khi ngồi xe hơi sẽ thú vị hay hoành tráng đến mức nào.

“Hắc Tử, Tường Tử, các ngươi đừng tranh cãi nữa. Ta lớn tuổi hơn các ngươi, mấy việc nặng nhọc này nên để ta làm.” Phì Tử Khôn xụ mặt, miệng ngậm điếu thuốc rồi quay sang cúi người nói với Thạch Chí Kiên: “Ông chủ Thạch đúng không? Chúng ta lên xe rồi nói. Ta ngồi đâu cũng được, để ta dẫn các ngươi đến đó. Ngươi nhất định phải cẩn thận, trong thôn có chó, toàn là thả rông, không có buộc xích gì cả.”

Vịnh Thổ Qua, thôn Tân Mai.

Khi Thạch Chí Kiên lái xe đến thôn, toàn bộ thôn đang náo nhiệt cực kỳ. Hôm nay là đại thọ của lão thái công trưởng thôn là ông chủ Lại, gần như người của toàn bộ thôn đều đến chúc mừng.

Quà mừng thọ cũng rất phong phú như trứng gà, trứng vịt, bắp cải, củ cải, xúc xích thịt xông khói... Tóm lại, tiền thì không có bao nhiêu, đa phần đều là đặc sản địa phương.

Trong phòng khách, ông chủ Lại khó chịu nói với lão thái công: “Đám thôn dân của chúng ta chẳng biết suy nghĩ gì cả. Đại thọ của ngươi, bọn hắn lại mang đến những thứ này.”

Còn nói: “Lần trước cha của Trương Hắc Ngưu mừng đại thọ, thôn trưởng ta tốt xấu gì cũng mừng hắn năm tệ. Lần này hắn chẳng những không đưa tiền, chỉ mang đến một giỏ cá ướp muối, quá xem thường người khác rồi.”

Lão thái công phê bình ông chủ Lại: “Tất cả mọi người đều cùng một thôn, mặc kệ tặng quà gì cũng đều là tấm lòng thành. So đo quá nhiều sẽ bị tổn thọ.”

Ông chủ Lại trợn mắt nói: “Ngươi quá tốt bụng rồi. Đợi lát nữa tính toán lại, xem đại thọ này lỗ hết bao nhiêu tiền.”

Trong lúc ông chủ Lại đang cảm thấy khó chịu, bên ngoài có tiếng người ồn ào: “Có xe, có xe con.”

Vịnh Thổ Qua khá vắng vẻ, bình thường đừng nói là xe con, ngay cả xe đạp cũng không có mấy chiếc. Rát nhiều người đến Cửu Long đi chợ toàn là đi bộ hoặc ngồi xe bò đến đó.

“Là ai? Ngươi mau ra nhìn xem.” Lão thái công nói với ông chủ Lại.

Ông chủ Lại móc móc lỗ mũi: “Còn ai nữa chứ? Tám chín phần mười là người của cục thuế hoặc cục thủy lợi đến thu tiền. Có quỷ mới đến cái nơi nghèo như chúng ta.”

“Nói không chừng đến chúc thọ ta thì sao?”

“Chúc thọ ngươi? Chỉ toàn nói mấy câu hồ đồ không thôi. Ngươi lúc nào cũng ở trong thôn, có mấy ai quen với ngươi chứ? Lại còn lái xe con đến mừng thọ? Nghĩ hay quá nhỉ!”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng ông chủ Lại vẫn nhích mông đứng lên: “Để ta ra ngoài xem một chút. Nếu là đến thu thuế, ta sẽ đưa đống cá ướp muối cho bọn hắn.”

Một chiếc ô tô Volkswagen màu đen đậu gần một bãi đất bẩn.

Thạch Chí Kiên, Đại Thanh Hùng, còn có Phì Tử Khôn vừa mới xuống xe đã bị một đám người bu lại.

“Phì Tử Khôn, ngươi phát tài rồi sao? Lại còn ngồi xe con?”

“Không phải, là ta dẫn người đến xem một chút.” Phì Tử Khôn ngoài miệng thì nói như vậy nhưng gương mặt lại rất đắc ý, tinh thần phấn chấn, còn cố ý dựa vào đầu xe, bày ra tư thế người mẫu đang pose xe hơi: “Đúng rồi, ông chủ Lại đâu? Có ông chủ Thạch muốn tìm hắn.”

Thôn dân vây quanh xe líu ríu, có người đưa tay sờ, có người nhìn vào trong, có người bắt chước Phì Tử Khôn dựa vào đầu xe, nói với Phì Tử Khôn: “Hắn đang ở trong phòng với lão thái công, hình như không được vui. Hôm nay hắn nhận quá nhiều cá ướp muối.”

Thạch Chí Kiên bảo Đại Thanh Hùng chia thuốc cho những thôn dân nam xung quanh.

Nhất thời, bầu không khí xung quanh chiếc xe náo nhiệt giống như ăn tết.

“Có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?” Ông chủ Lại bước đến.

Phì Tử Khôn lập tức đứng thẳng: “Có người tìm ngươi.”

“Ai tìm ta?”

“Là ta, ta tên Thạch Chí Kiên, xin chào.” Thạch Chí Kiên thấy chính chủ đã đến, hắn chủ động bước lên, đưa tay ra trước.

Ông chủ Lại đánh giá Thạch Chí Kiên một chút, cũng không bắt tay hắn, chỉ hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi tìm ta làm gì?”

Thạch Chí Kiên thu lại bàn tay đã duỗi ra, nụ cười trên mặt vẫn như cũ. Lần này hắn móc một điếu thuốc đưa tới.

Ông chủ Lại nhìn điếu thuốc cao cấp rồi nói: “Ta có thuốc lá của mình, không quen hút mấy loại thuốc ngoại.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hắn vẫn nhận lấy điếu thuốc, gác lên lỗ tai.

Thạch Chí Kiên cũng không nói mình đến đây thu mua nhà máy sản xuất nước ngọt, chỉ mỉm cười nói với ông chủ Lại: “Thật ngại quá, vừa rồi ta nghe nói hôm nay là đại thọ của lão thái công, ta có chuẩn bị một món quà nhỏ thay cho tấm lòng.”

Khi nói chuyện, Thạch Chí Kiên móc cái ví da từ trong ngực ra, lấy sáu trăm đô la Hồng Kông.

Hết chương 209.
Bình Luận (0)
Comment