“A Hùng, có hồng bao hay không?”
Đại Thanh Hùng nghe xong, vội đáp: “Không có, Kiên ca, không biết hôm nay có mừng thọ nên ta không chuẩn bị.”
Thạch Chí Kiên ngượng ngùng nói với ông chủ Lại: “Đây là… sáu trăm. Ta không có hồng bao, có gì ngươi bỏ quá cho.”
Ông chủ Lại sửng sốt ba giây. Thật sự có người mang tiền đến mừng thọ lão thái công sao? Hơn nữa quà tặng còn là sáu trăm đô la Hồng Kông?
Mẹ kiếp, có phải vừa rồi thái độ của ta không được tốt hay không?
Lập tức, ông chủ Thạch mặt mày hớn hở nói: “Không sao, chỉ cần là tiền là được. Ta không ngại có hồng bao hay không. Hồng bao chỉ là tập tục mà thôi.” Nói xong, hắn vội nhận lấy sáu trăm đô la Hồng Kông, trong bụng giống như nở hoa.
“Ông chủ Thạch đúng không? Nếu không có chuyện gì, mời ngươi vào uống một chén.” Ông chủ Lại nói.
Thạch Chí Kiên nhìn không khí la hét ầm ĩ chung quanh, biết trường hợp này không thể bàn chuyện làm ăn được. Hắn nói: “Chi bằng, ta có chuẩn bị một bàn tiệc ở khách sạn Long Thành, mời ngươi và mấy lãnh đạo của nhà máy sản xuất nước ngọt An Nhạc đến dự một bữa cơm rau dưa.”
“Cái này…” Ông chủ Lại dùng tay xoa cằm, biểu hiện do dự: “Hôm nay là đại thọ của lão thái công ta. Ta là người có hiếu, không thể bỏ đi được.”
“Vậy thì tiếc quá. Ban đầu có ta gọi thêm mấy mỹ nhân đến bồi rượu. Các nàng đều muốn quen biết đại nhân vật như ngươi.”
“Mỹ nhân?” Ông chủ Lại giật mình: “Ông chủ Thạch đường xa đến đây, ngươi lại có thành ý như vậy. Nếu ta còn không thể mặt chính là xem thường ngươi. Nào, chúng ta đi thôi.”
“Nhưng…” Thạch Chí Kiên chỉ vào bữa tiệc bên trong: “Vừa rồi ngươi nói mình có hiếu, rời đi không sao chứ?”
“Không sao. Thái công ta không có ta tiếp khách cũng không chết được đâu. Nhưng mỹ nhân thì khác. Nếu không gặp được ta, các nàng sẽ thất vọng đến cỡ nào.” Ông chủ Lại nói xong lập tức chui vào xe, thuận tiện dặn dò Phì Tử Khôn bên ngoài: “Ngươi giúp thái công ta uống rượu. Ta đi cùng với ông chủ Thạch đến khách sạn. Mỹ nhân không có ta sẽ buồn lắm.”
Thương hương tiếc ngọc.
Ông chủ Lại.
Thừa kế nghiệp cha, Lại Đông Thăng.
…
Trên đường đến khách sạn Long Thành, Thạch Chí Kiên đã tìm hiểu rõ ràng nội tình của ông chủ Lại. Ngoại trừ là thôn trưởng của thôn Tân Mai, hắn còn là người phụ trách của nhà máy nước ngọt An Nhạc, đồng thời là lão đại của băng nhóm An Nhạc vịnh Thổ Qua.
Năm 1934, một số nhân viên của nhà máy sản xuất nước ngọt An Nhạc Hồng Kông thoát ly khỏi Hoà Ký, tự lập băng đảng của mình.
Nhưng so với những lão đại giàu có và quyền lực của các băng nhóm khác, ông chủ Lại có đặc điểm truyền thống của người Trung Quốc, nghèo khó.
Ai mà không biết, vịnh Thổ Qua là một vùng đất khô cằn. Muốn kiếm tiền ở đây, khó.
Con trai của ông chủ Lại là Lại Đông Thăng, tương lai sẽ là kiêu hùng tiếng tăm lừng lẫy ở Macao. Hắn sẽ cạnh tranh với Câu ca để giành quyền kiểm soát Hào Giang.
…
Trong phòng khách quý của khách sạn.
Ông chủ Lại tinh thần phấn chấn ngồi ở vị trí chính giữa, hai bên trái phải là hai em tiếp viên khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Hai em tiếp viên ôm hai cánh tay của ông chủ Lại, cười nói tự nhiên. Bên trái giúp ông chủ Lại rót rượu uống rượu, bên phải thì giúp hắn gắp thức ăn, còn thuần thục hơn so với việc ông chủ Lại dùng tay của mình uống rượu ăn cơm.
Ông chủ Lại nhấp một ngụm rượu, nhìn vào mắt của em tiếp viên bên cạnh, trái ôm phải ấp cười nói: “Này, hai người các ngươi đừng tưởng ta là người thô kệch. Ta rất thích học hành. Nhìn các ngươi thanh xuân tịnh lệ như vậy, ta nhịn không được muốn làm một bài thơ cho các ngươi.”
“Làm thơ? Có nghiêm túc không? Ngươi dạy chúng ta một chút đi. Chúng ta cũng thích học lắm.” Hai mỹ nhân cười khanh khách.
Ông chủ Lại giả vờ giả vịt: “Đương nhiên là nghiêm túc rồi, các ngươi nghe cho kỹ nhé.”
Hắn tằng hắng một cái rồi đọc: “Hoa sen nhỏ vừa mới lộ ra góc nhọn, trên quả trứng chần có hai quả táo; vịnh Thổ Qua giấu hai mỹ nhân, một người nuốt một người gào thét.”
“Ngươi đúng là xấu.”
“Xấu xa quá.”
Hai em tiếp viên dùng đôi bàn tay trắng như phấn của mình đánh ông chủ Lại.
Ông chủ Lại vô cùng đắc ý. Hắn có cách riêng của mình để đối phó nữ nhân. Người khác thì mua quần áo, mua túi xách, hắn chỉ dựa vào cái miệng là đã khiến các nàng mê mẩn.
Sau khi đùa giỡn xong, ông chủ Lại chợt nhớ đến chuyện chính, lúc này mới không thể không rời khỏi hai nữ tiếp viên bên cạnh.
Hắn vén ống tay áo sơ mi lên thật cao, lộ ra hình xăm ở cánh tay và trên ngực, gương mặt tràn đầy phấn khởi nói với Thạch Chí Kiên đang ngồi đối diện: “Ông chủ Thạch, nói thật, ngươi rất hợp khẩu vị của ta. Ta cảm giác chúng ta gặp nhau quá muộn. Nào, chúng ta cạn một chén.”