Thạch Chí Kiên mỉm cười, bưng ly rượu lên đứng dậy.
Đại Thanh Hùng và năm người phụ trách nhà máy sản xuất nước ngọt An Nhạc mà ông chủ Lại mời đến cũng cùng nhau cầm ly rượu đứng lên.
“Giám đốc Lại, ta là người làm ăn. Hôm nay ta có thể làm quen một người bạn như ngươi, ta cảm thấy rất vui.”
“Ha ha, sảng khoái. Nào, cạn ly.”
Mọi người uống một ly rượu vào bụng, tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
Một lát sau.
Sau khi uống vài ly rượu, tất cả đều mặt đỏ tới mang tai.
Thạch Chí Kiên thấy thời cơ đã đến, hắn lập tức đưa ra đề nghị mua lại nhà máy sản xuất nước ngọt, bảo ông chủ Lại ra giá.
Ông chủ Lại nghe xong, cười ha hả một tiếng: “Ông chủ Thạch, nếu ngươi đã nói như thế, ta cũng không che giấu nữa. Tiền, ta không yêu cầu ngươi trả quá nhiều, nhưng ta có một điều kiện, ngươi nhất định phải nhận lời ta.”
“Ta không biết điều kiện của giám đốc Lại là gì?” Thạch Chí Kiên móc một điếu thuốc đưa lên miệng.
Đại Thanh Hùng bên cạnh nhanh nhẹn rút diêm quẹt thuốc cho hắn.
Thạch Chí Kiên vỗ mu bàn tay của Đại Thanh Hùng thay lời cảm ơn. Lúc này, hắn mới quay sang nhìn ông chủ Lại mặt đỏ bừng.
Ông chủ Lại cầm ly rượu lên uống cạn một hơi rồi đặt xuống bàn. Hắn uống rượu hơi nhiều, trong mắt đã hằn lên tia máu.
“Điều kiện của ta rất đơn giản. Ta có thể bán nhà máy cho ngươi, nhưng ngươi không được sa thải công nhân của ta.” Ông chủ Lại hà một hơi rượu: “Từ lúc ta thành lập nhà máy, bọn hắn đã theo ta kiếm tiền. Hiện tại nhà máy phá sản, ta không thể chỉ biết no bụng mình mà mặc kệ sống chết của bọn hắn.”
Nói đến đây, ông chủ Lại đưa mắt nhìn năm nhân viên cốt cán của nhà máy: “Các ngươi hãy nói cho ông chủ Thạch biết vì sao các ngươi lại chịu gọi ta là lão đại Lại?”
Năm người đứng lên, đồng thanh nói: “Bởi vì lão đại ngươi có một miếng ăn, ngươi tuyệt đối sẽ không quên những người nghèo khó như chúng ta.”
“Nói đúng.” Ông chủ Lại khen một câu, sau đó cúi người nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: “Bây giờ ngươi có muốn mua lại nhà máy của chúng ta nữa không?”
Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc hút một hơi rồi nháy mắt với Đại Thanh Hùng.
Lúc này, Đại Thanh Hùng lấy một vali từ dưới bàn lên, mở ra, bên trong đều là những tờ đô la Hồng Kông mới tinh.
“Ở đây là một trăm nghìn. Ta đã tính toán qua, mua nhà máy của ngươi vẫn còn dư.” Nói xong, Thạch Chí Kiên lại móc ví ra, lấy ba nghìn đô la Hồng Kông bỏ vào trong vali: “Đừng nói tất cả công nhân của nhà máy, ngay cả ba con chó canh cửa kia, ta cũng muốn giữ lại.”
Đám người ông chủ Lại nhìn số tiền của Thạch Chí Kiên, nghe Thạch Chí Kiên nói xong, bọn hắn lại càng há hốc mồm.
Bỗng nhiên, ông chủ Lại khóc bù lu bù loa lên, khiến cho hai em tiếp viên bên cạnh phải luống cuống tay chân. Một người đưa khăn tay, một người đấm lưng cho hắn.
Ông chủ Lại khóc xong, dùng khăn tay lau nước mắt rồi nước mũi, lúc này hắn mắt đỏ bừng nhìn Thạch Chí Kiên: “Nhà máy là của ngươi.”
Có ai biết, hắn vì nhà máy sản xuất nước ngọt mà phí hết tâm huyết. Hắn muốn cứu sống nó, nuôi sống những công nhân của mình. Đáng tiếc, năng lực của hắn không đủ, đành trơ mắt nhìn nhà máy bị phá sản đóng cửa, trơ mắt nhìn công nhân không có việc để làm, nhìn ba con chó giữ nhà gầy trơ xương nhưng lại không có cơm ăn.
Không có cơm ăn.
Thật đáng thương.
Nhưng bây giờ, sau khi hắn bán nhà máy cho Thạch Chí Kiên, hắn có một cảm giác lưu luyến không rời, không cam tâm, nhưng nhiều nhất là đau lòng.
Đau đến mức là nam nhân, hắn cũng phải khóc rống lên.
“Lão đại, là chuyện vui mà.”
“Đúng vậy, sau này công nhân sẽ có cơm ăn.”
Mọi người an ủi ông chủ Lại.
Lúc này, ông chủ Lại mới chua xót nói: “Các ngươi nói rất đúng. Hôm nay, quan trọng nhất là vui vẻ. Tất cả mọi người đều có cơm ăn, chúng ta phải vui vẻ mới đúng chứ. Nào, chúng ta uống rượu đi.”
Mọi người lại cùng nâng ly.
Nhưng có thể nhìn ra lão đại Lại không được vui cho lắm.
Công nhân thì có cơm ăn nhưng hắn thì sao? Với tư cách là giám đốc nhà máy, vận mệnh của hắn là trở thành con lừa bị giết.
Thạch Chí Kiên tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải bưng ly rượu, đứng dậy bước đến bên cạnh ông chủ Lại, cười nói: “Còn một câu ta vẫn chưa nói xong. Giám đốc nhà máy vẫn do ngươi đảm nhiệm.”
“Cái gì?” Ông chủ Lại kinh ngạc kêu lên.
Những người còn lại cũng ngơ ngác nhìn Thạch Chí Kiên.
Theo lý, rất nhiều người sau khi thu mua nhà máy, bước đầu tiên là khai trừ giám đốc và đám quản lý nhà máy chướng mắt, tránh cho việc bọn hắn ôm suy nghĩ phá hư chuyện làm ăn của nhà máy.
Thạch Chí Kiên cầm ly rượu, nhẹ nhàng cụng một cái với ông chủ Lại: “Ngươi hiểu rõ nhà máy, hiểu rõ công nhân. Cho nên ta tiếp tục tuyển ngươi làm giám đốc. Thế nào, ngươi không muốn?”
Vành mắt của ông chủ Lại đỏ lên. Làm sao mà hắn không đồng ý chứ?
Lúc này, ông chủ Lại giơ ly rượu ngay trước mặt Thạch Chí Kiên uống một hơi cạn sạch: “Từ đây về sau, ta sẽ nghe theo lời sai khiến của ông chủ Thạch.”
Bốp.
Ly rượu được ném xuống đất.