Hào cà thọt cho rằng kế hoạch này kín không kẽ hở, cũng vô cùng hữu hiệu. Trước kia hắn đã tiến hành rất nhiều lần, tất cả đều thành công.
Nhưng hắn không ngờ Thạch Chí Kiên lại ở cùng với nữ nhân người nước ngoài đó. Vì thế, kế hoạch thay đổi, bắt Thạch Chí Kiên về luôn.
“Làm sao, A Kiên, nghe kế hoạch của ta có phải rất oách hay không?”
“Oách, tiếp theo chúng ta làm gì nữa?”
“Cái gì tiếp theo?”
“Tiếp theo ngươi chuẩn bị làm gì?” Thạch Chí Kiên nhìn Hào cà thọt.
Hào cà thọt gãi đầu thật mạnh: “Ta đã soạn sẵn một kịch bản rất hay. Ta bắt nữ nhân kia trước, sau gọi điện thoại cho Pergo, như vậy tất cả sẽ được giải quyết.”
“Thôi đi, nếu ta không có ở đây, ngươi làm gì cũng chẳng sao. Nhưng bây giờ ta cũng bị ngươi trói theo luôn, nếu thật sự xảy ra chuyện, ta cũng sẽ bị liên lụy.”
“Thật sao?” Hào cà thọt gãi đầu.
“Đương nhiên, ta muốn xây dựng nhà máy. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, ta sẽ biến thành cướp chung với ngươi, ngươi nói có nguy hiểm hay không?”
“Đúng là nguy hiểm.” Hào cà thọt không thể không thừa nhận hắn đã quá nôn nóng, kéo luôn cả Thạch Chí Kiên xuống nước.
Đại Uy bên cạnh khuyên: “Kiên ca, lão đại của chúng ta cũng chỉ vô tâm mà thôi. Hắn vốn muốn giúp ngươi, ai ngờ lại biến thành như vậy.”
Tế Uy nói: “Đúng vậy, lão đại của chúng ta có khi nào có đầu óc đâu. À không, lúc nào cũng có đầu óc. Lần này chỉ là hắn làm việc lỗ mãng mà thôi.”
Thạch Chí Kiên nhìn Hào cà thọt: “Ngươi còn có kịch bản nào khác hay không?”
“Không có, chỉ có cái này thôi.” Hào cà thọt nói.
“Vậy bây giờ chúng ta xử lý như thế nào?”
“Chi bằng tương kế tựu kế đi.”
“Thế tương kế tựu kế như thế nào?”
“Chính là như vầy.” Hào cà thọt bỗng nhiên xách Thạch Chí Kiên lên: “Cái gì? Ngươi còn không chịu khuất phục? Người đâu, lấy rượu đại lực hổ tiên mà ta cất giữ ba mươi năm ra đây, cho hắn uống hết. Bất luận như thế nào, đêm nay ngươi nhất định phải động phòng với nữ nhân người nước ngoài kia.”
Lại hạ giọng: “Ngươi xử nữ nhân người nước ngoài kia, Pergo sẽ trở thành cha vợ của ngươi. Đến lúc đó đừng nói hắn phê duyệt hệ thống nước cho ngươi, ngay cả bảo con gái của hắn phun nước, hắn cũng không thể nói gì.”
“Không cần hèn mọn như vậy đâu.”
“Tất cả mọi người đều là nam nhân, ngầm hiểu lẫn nhau là được.”
Đại Uy không biết từ đâu tìm được một bình ngũ gia bì đưa cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên uống vào mấy ngụm, sau đó đổ lên trên người một chút, khiến cho toàn thân toàn là mùi rượu.
Trong khoang thuyền, Bát Lưỡng Kim vừa bứt lông mũi vừa phổ cập kiến thức cho Belletti: “Không xong rồi, nam nhân của ngươi xui xẻo rồi. Rượu đại lực hổ tiên trong truyền thuyết rất mạnh, uống nhiều sẽ nổ tung mà chết đấy.”
Bát Lưỡng Kim giải thích cặn kẽ, Belletti rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì phát sinh.
Dù sao nàng cũng là con lai. Ở Hồng Kông, ngoài việc đọc một số kiệt tác phương Tây như Cuốn theo chiều gió, Jane Eyre, Đồi gió hú, Trăm năm cô đơn, nàng còn bị tẩy não bởi một số tiểu thuyết võ thuật mới của Hồng Kông và Đài Loan.
Đặc biệt, có một số cảnh hết sức thô tục trong võ thuật Hồng Kông và Đài Loan. Sau khi nam chính bị “đầu độc”, nữ chính phải cởi quần áo để giải cứu. Nàng đã xem nhiều rồi, nhưng hôm nay nàng không ngờ nàng lại trở thành nữ chính.
Rất nhanh, Thạch Chí Kiên bị đẩy vào, người đầy mùi rượu, bộ dạng vô cùng chật vật.
Bên ngoài truyền đến tiếng cười ha hả của Hào cà thọt: “Cắt dây thừng của thuyền, để bọn hắn gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay. Chúng ta đi.”
Rất nhanh, bên ngoài không còn âm thanh. Con thuyền nhỏ bắt đầu trôi trên biển.
“Bọn hắn đi rồi sao? Nguy hiểm thật.”
Belletti rốt cuộc không kịp suy nghĩ nhiều, bước lên trước đỡ Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao, còn ngươi?”
“Ta cũng không sao.”
“Vậy thì tốt rồi. Ôi chao!”
“Ngươi sao rồi?”
“Có khả năng rượu độc mà ta uống vừa nãy đã phát tác.”
“Thế phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi không cần quan tâm đến ta, ngươi đi đi.”
“Làm sao ta có thể bỏ mặc ngươi được chứ?”
“Ngươi đúng là người tốt. Ngươi vừa đẹp mà còn thiện lương nữa.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.” Thạch Chí Kiên bỗng nhiên nắm lấy hai tay của Belletti, ánh mắt thâm tình nhìn vào mắt của nàng: “Xin ngươi hãy tin tưởng ta, từng câu từng chữ mà ta nói đều là thật.”
Belletti cũng bị cảm động lây, ánh mắt đẹp lộ ra sự do dự rồi lại hiện lên sự kiên quyết, cuối cùng cắn môi nói: “Ta tin ngươi… cho nên…” Nàng dừng lại một chút rồi nói: “Ta nhất định phải cứu ngươi.”
Gương mặt Thạch Chí Kiên hiện lên sự đau khổ: “Ta từ chối. Ngươi không thể hy sinh chính mình được…”
Không đợi Thạch Chí Kiên nói hết câu, Belletti đứng lên, dùng chân đạp Thạch Chí Kiên xuống nước.
Tõm.
Thạch Chí Kiên rơi xuống nước.
Cuối cùng, khi hắn thò đầu ra, dùng hai tay nắm lấy mép thuyền, hắn nhìn thấy Belletti ngồi xổm bên trên cười híp mắt nhìn hắn, miệng hỏi: “Bây giờ sao rồi? Ngươi đã uống thuốc giải rượu độc chưa?”
Thạch Chí Kiên một tay nắm lấy mép thuyền, tay kia lau nước biển trên mặt, cười toe toét với Belletti: “Ta biết rồi, ngươi cũng đang diễn trò.”