Chiếc thuyền trôi lênh đênh trên biển.
Thạch Chí Kiên mặc áo sơ mi, cởi áo khoác ướt, ngồi xổm ở mũi thuyền dùng hai tay vắt khô.
Những giọt nước rơi xuống biển tạo thành gợn sóng.
Belletti có chút buồn chán, viết chữ lên boong thuyền với một mẩu phấn tìm được ở đâu đó.
Thạch Chí Kiên quay lại hỏi nàng: “Ngoài học quản lý kinh doanh tại đại học Cambridge, ngươi còn học khóa biểu diễn à?”
“Ngươi đoán đúng rồi! Ta là trụ cột trong câu lạc bộ kịch của trường. Ta đã diễn trong Giấc mộng đêm hè và Người lái buôn thành Venice.”
“Trách không được, kỹ thuật diễn xuất siêu phàm.” Thạch Chí Kiên giơ ngón tay cái lên.
Belletti nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi phát hiện ta đang diễn từ lúc nào vậy?”
“Khi chúng ta bị trói chung một chỗ, mặt đối mặt, miệng đối miệng.”
“Tại sao ngươi lại nhìn ra được?”
“Nhịp tim của một nữ hài bị bắt cóc không có khả năng bình tĩnh như vậy.” Thạch Chí Kiên trả lời: “Còn nữa, ngươi nói rằng ngươi học quản lý kinh doanh. Làm sao một người như thế có thể là một kẻ ngốc?.”
“Nếu ngươi đã nhìn ra, vì sao ngươi lại không vạch trần ta?”
“Diễn cùng với ngươi.” Thạch Chí Kiên dừng lại một chút: “Ta có thể nhìn ra được cuộc sống của ngươi nhất định rất buồn tẻ, rất nhàm chán, không hề có kịch tính.”
“Ngươi đã đoán đúng.” Belletti khép hai chân lại, chỉnh lại váy rồi ngồi xuống boong thuyền: “Cha của ta là một người rất cứng nhắc. Mọi thứ trong cuộc sống của hắn đều bảo thủ, không chịu thay đổi. Sáng thức dậy mấy giờ, ăn sáng lúc mấy giờ, khi nào đi làm, khi nào về nhà, buổi tối mấy giờ đi ngủ, tất cả đều được lên kế hoạch rõ ràng.”
Nàng cười khổ: “Nói ra ngươi đừng cười ta. Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thay đổi thực đơn. Thứ Hai ta ăn pizza với súp, thứ Ba ăn bánh mì giăm bông, thứ Tư salad bít tết… Cuối tuần thì đến một nhà hàng Venice để dùng thức ăn Ý. Bây giờ nhìn những thứ đó, ta thật sự buồn nôn.”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Kế hoạch quá hoàn hảo sẽ dẫn đến thảm họa là điều dễ hiểu. Có thể ngươi không tin, nhưng ta đã xem một bộ phim mà thậm chí có người còn quyết định thời gian để đánh rắm.”
Phốc! Belletti bật cười, ánh mắt nhìn Thạch Chí Kiên: “Trên đời còn có người như vậy sao? Tại sao ta chưa từng xem qua bộ phim này? Ngươi lại đang lừa ta.”
Dừng một chút, nàng nói: “Nhưng hôm nay ta muốn cảm ơn ngươi, ta rất vui.” Nói xong, khóe mắt của nàng có chút ươn ướt.
Sau khi mẹ của nàng qua đời, nàng có rất ít thời gian vui vẻ. Ban đầu nàng muốn ở lại Anh, nhưng cha của nàng bắt nàng đến Hồng Kông.
Dưới sự giám sát của cha, nàng sống một cuộc sống nhàm chán và máy móc.
Nàng muốn đi thẳng một mạch, chào tạm biệt cuộc sống như vậy, nhưng nàng lại là một đứa con gái có hiếu. Nàng không nỡ bỏ cha của mình ở Hồng Kông một mình.
Nàng biết tính tình cha của mình cổ quái. Rất nhiều người không thích hắn, thậm chí ngay cả người làm trong nhà cũng thường xuyên phàn nàn hắn cứng nhắc, trách hắn là người của thế kỷ 18. Bây giờ, nếu ngay cả con gái của hắn cũng bỏ hắn mà đi, hắn sẽ trở thành người cô đơn.
“Ngươi cố ý tiếp cận ta, chịu tặng cho ta một đĩa nhạc đắt như vậy là muốn tiếp cận cha của ta đúng không?”
“Tại sao ngươi biết?” Thạch Chí Kiên vặn khô quần áo, sau đó mặc vào. Một cảm giác lạnh buốt ập đến.
“Ngươi tên Thạch Chí Kiên, mà người làm cho cha của ta đau đầu thời gian gần đây cũng vừa lúc tên Thạch Chí Kiên.” Belletti mỉm cười: “Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?”
Thạch Chí Kiên gật đầu, cầm lấy bình rượu ngũ gia bì trước đó uống vài ngụm, lập tức một luồng khí nóng xông thẳng xuống bụng, xua tan không ít cảm giác lạnh buốt trên người.
“Không sai, ta là Thạch Chí Kiên đã đắc tội cha của ngươi. Cho nên, ta muốn nhờ ngươi giúp một tay, tạo cơ hội cho ta gặp hắn một lần.” Thạch Chí Kiên nói xong, đưa bình rượu ngũ gia bì trong tay cho Belletti: “Uống một chút đi, đây là rượu whisky Trung Quốc của chúng ta.”
Belletti nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi làm như ta không biết chữ vậy.” Nói xong, nàng đưa tay nhận lấy bình rượu. Đầu tiên, nàng dùng tay lau miệng bình, sau đó mới nhấp một ngụm nhỏ, gương mặt lập tức nhăn lại: “Cay quá.”
Thạch Chí Kiên cười ha hả: “Ngươi còn ghét bỏ ta sao? Vừa rồi ta bị đánh đấy.”
Belletti lườm hắn một cái: “Muốn ta giúp đỡ cũng được, nhưng ta có một yêu cầu.”
Thạch Chí Kiên dùng tay gãi mũi: “Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói, nhưng ngàn vạn lần đừng thèm muốn cơ thể của ta.”
“Nghĩ hay lắm.” Belletti lại trừng hắn một cái: “Yêu cầu của ta là ta muốn vào công ty của ngươi, làm trợ lý cho ngươi.”
“Cái gì? Ta có nghe lầm không vậy? Ngươi chịu làm vụ giao dịch lỗ vốn như vậy à?”
“Đương nhiên là lỗ vốn rồi. Ta đường đường là sinh viên đại học Cambridge với bằng tiến sĩ quản lý kinh doanh. Làm trợ lý hành chính trong một công ty nhỏ như của ngươi thực sự không đủ tiêu chuẩn!”
“Vậy ngươi vẫn muốn làm?”
“Ta đồng ý.”
“Ngươi nhất định có mục đích. Ngươi nói ra nghe xem một chút đi.”
“Ngươi muốn biết sao? Ngươi qua đây.” Belletti mỉm cười ngoắc ngoắc ngón tay với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên bước đến: “Nào, nói cho ta nghe một chút đi.”
Belletti đợi Thạch Chí Kiên đến gần, nàng ấn hắn xuống, mắt nhìn thẳng vào mắt của Thạch Chí Kiên, nói: “Bởi vì ta thích ngươi.”
Thạch Chí Kiên sửng sốt: “Lần này ngươi diễn hơi dở rồi.”
“Thật sao? Có chỗ nào không tốt à? Chẳng lẽ ta một chút cũng không thu hút được ngươi?” Belletti tránh ra, kinh ngạc hỏi.
Thạch Chí Kiên nằm trên boong thuyền, gối đầu lên cánh tay nhìn bầu trời, chậm rãi nói: “Đừng nhìn ta còn trẻ, nhưng ta biết Shakespeare đấy.”
…