Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 292 - Chương 292. Ta Không Làm Sai!

Chương 292. Ta không làm sai!
Chương 292. Ta không làm sai!

Hôm sau.

Cũng là ngày cuối tuần.

Theo thói quen, cố vấn cấp cao của cục cấp nước Pergo đến nhà hàng Venice để thưởng thức món ăn của Ý ở đây.

Con gái Belletti của hắn vẫn chưa đến. Nàng nói muốn cho hắn một ngạc nhiên, giới thiệu một người bạn của nàng cho hắn biết.

Pergo không phản đối con gái kết giao bạn bè bên ngoài. Ngược lại, hắn hy vọng con gái có thể quen bạn nhiều một chút.

Tính cách của hắn quái gở, không hợp với đám đông, vì thế hắn hiểu được cảm giác cô độc. Hắn mong con gái của mình không giống như hắn.

Bởi vì con gái là mệnh căn của hắn, càng là nhắc nhở cuối cùng của người vợ đã mất của hắn.

Chính tại đây, hắn và người vợ Trung Quốc xinh đẹp và đoan trang của mình đã gặp nhau.

Hắn vừa gặp đã thích nàng.

Nàng cũng thích hắn.

Vì thế, dưới ánh nắng của bãi biển, dưới ánh trăng đều có bóng dáng của hai người.

Nhưng tình yêu của hai người không được thế nhân chúc phúc.

Hắn là thành viên của Hải quân Hoàng gia và là một nhà quý tộc.

Nàng chỉ là một ca sĩ hát trong vũ trường.

Ngày hôm đó là lần đầu tiên nàng lẻn ra ngoài, lần đầu tiên nàng đến nhà hàng huyền thoại của người nước ngoài, cũng là lần đầu tiên nàng dùng số tiền tiết kiệm được để nếm thử món ăn phương Tây huyền thoại.

Pergo nhớ rõ, vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt nàng khi hắn nói với nàng rằng đây là nhà hàng Ý, không phải nhà hàng Pháp hay Anh.

Nàng nói với Pergo nàng luôn nghĩ rằng tất cả các nhà hàng phương Tây đều giống nhau, người nước ngoài chỉ có ăn bít tết và bánh mì.

Lần đó, Pergo thiếu chút nữa cười ra nước mắt.

Đáng tiếc, những ngày tốt đẹp chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.

Khi nàng gả cho hắn, nụ cười sáng rực rỡ của nàng đã biến mất. Nàng không thể hòa nhập với nhóm quý phu nhân kia.

Đám nữ nhân quý tộc chế giễu nàng, châm chọc xuất thân đê tiện của nàng.

Nàng bị trầm cảm và cuối cùng qua đời ngay sau khi sinh con gái Belletti.

Hắn nhớ kỹ khi nàng sắp mất, cả hai đã nắm tay của nhau. Nàng nói với hắn: “Ta chưa từng cảm thấy hối hận. Dù sao ta cũng đã mất đi toàn bộ thế giới, bị toàn bộ thế giới cô lập. Chỉ cần có ngươi bên cạnh, ta đã cảm thấy hạnh phúc.”

“Thật sự hạnh phúc sao?” Pergo nghĩ đến đây, không nhịn được mà cảm thấy đau lòng. Hắn móc khăn tay từ trong ngực lau khóe mắt đo đỏ của mình.

Lúc này, một giọng nói như chuông bạc vang lên: “Cha, ta dẫn bạn đến rồi đây.”

Pergo ngẩng đầu lên, thấy con gái Belletti đang mỉm cười đi cùng một nam nhân đến bên này.

Chỉ thấy nam nhân đó mặc một bộ vest màu trắng, dáng người cao ráo, gương mặt còn nở nụ cười tỏa nắng.

“Khó có lúc Belletti gặp được một nam nhân ưu tú như vậy, cũng khó có lúc nhìn thấy con gái vui vẻ như thế.”

Trong lúc Pergo đang âm thầm cảm thán, nam nhân áo trắng đã bước đến trước mặt hắn.

Khi Pergo nhìn rõ mặt đối phương, nụ cười trên mặt đông cứng lại: “Ơ, tại sao lại là ngươi?”

Alfred, đầu bếp của nhà hàng Venice tối nay không vui vì món ăn Ý nổi tiếng nhất của hắn, gà Parmesan, không nhận được lời khen ngợi từ Pergo thân mến.

Trước kia, Pergo thích nhất là món ăn này. Lần nào ăn xong cũng sẽ giơ ngón tay cái lên khen Alfred không dứt miệng, nhưng tối nay lại không có.

Suốt cả bữa ăn, mặt Pergo đen như đít nồi, khiến Alfred hoài nghi không biết liệu món ăn này có gì sai lầm hay không, tại sao lại không hợp khẩu vị của Pergo?

So với tâm trạng hỏng bét của Alfred, Thạch Chí Kiên ngược lại rất vui vẻ ăn hết những món ăn trước mặt mình, đồng thời còn quay đầu lại giơ ngón tay cái lên với Alfred, thậm chí còn nói bằng tiếng Ý: “Rất tuyệt.”

Điều này làm dịu đi tâm trạng chán nản của Alfred, dù sao trên thế giới này vẫn còn có người đánh giá cao tài nấu nướng của hắn.

“Được rồi, chúng ta nói chuyện đi. Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?” Pergo đặt dao nĩa trong tay xuống, lau miệng, sau đó ánh mắt bình thường nhìn Thạch Chí Kiên, yêu cầu hắn trả lời.

Thạch Chí Kiên trả lời rất đơn giản: “Ta và nàng là bạn. Chính xác mà nói, chúng ta vừa mới quen biết nhau không bao lâu, nhưng ta rất thích cách làm người của quý tiểu thư, đồng thời mời nàng gia nhập công ty của ta với tư cách là trợ lý cấp cao.”

Pergo lập tức phản đối: “Không thể nào. Ta tuyệt đối không cho phép.”

Pergo thấy cha của nàng như vậy, biểu hiện có chút khó xử, muốn nói cái gì đó nhưng bị Thạch Chí Kiên ngăn lại.

Thạch Chí Kiên nói với Pergo: “Ta biết ngươi đang lo lắng chuyện gì. Ta có thể nói rõ ràng với ngươi, ta không hề nghĩ đến việc lợi dụng con gái của ngươi, càng không muốn có được sự tha thứ của ngươi, bởi vì ta cảm thấy mình không có làm sai.”

“Ta xây dựng nhà máy ở Thạch Giáp Vĩ không phải vì một mình ta mà là vì Thạch Giáp Vĩ, vì toàn bộ tám nghìn hộ dân ở đó. Nếu ta nhớ không lầm, vợ của ngươi cũng là người Trung Quốc. Ta hy vọng ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ lại. Nếu đổi lại là ngươi, đối mặt với dân chúng không có nước dùng, đối mặt với những hàng xóm cũ, những người dân nghèo kia, ngươi sẽ làm như thế nào?”

“Ngươi đừng bày ra vẻ cao cao tại thượng của ngươi. Chúng ta đều là người, không thể bởi vì lễ Giáng Sinh của các ngươi mà chúng ta không có nước dùng, càng không thể bởi vì ngươi khó chịu mà kế hoạch của ta bị cản trở.”

Hết chương 292.
Bình Luận (0)
Comment