Trong lúc Thạch Chí Kiên đang kinh ngạc, Quỷ Lão Thất nói: “Cẩn thận một chút, nơi này là ổ hải tặc đấy.”
“Khụ khụ, cái gì?” Thạch Chí Kiên thiếu chút nữa bị nước bọt sặc chết.
“Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”
“Ngươi không phải muốn mua thuyền sao? Nơi này là lớn nhất.”
“Xin hỏi Thất ca, thế cái ngành mà ngươi nói vừa nãy là…”
“À, ngoài mặt ta là thuyền trưởng nghiêm túc của một đội thuyền nghiêm túc, nhưng ta còn là một tên cướp biển chuyên nghiệp ở Hồng Kông, thỉnh thoảng làm một số vụ mua bán cướp bóc. Nhưng gần đây ta đã cải đạo theo Đức Giê-hô-va và tôn thờ Chúa Giê-su, con trai ngài như một ông chủ. Cho nên ta không còn làm mấy chuyện thương thiên hại lí nữa.”
Thạch Chí Kiên có chút bó tay nhìn Quỷ Lão Thất: “Thất ca, ta cảm thấy ngươi ở đây bị khuất tài quá, ngươi nên đến Caribe thì hay hơn.”
“Thật sao? Nghe nói ở đó lăn lộn không dễ, nhất là hải tặc con lai như ta.”
“Mẹ kiếp, ngươi cũng biết Caribe sao?” Thạch Chí Kiên nói tục một câu.
Quỷ Lão Thất không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Thạch Chí Kiên, dùng chân đạp mông người lái thuyền: “Tốc độ nhanh một chút đi, chậm rì rì à. Ngươi có tin lát nữa đến nơi, ta thiến ngươi cho cá ăn không?”
Người lái thuyền rõ ràng nghe được Quỷ Lão Thất nói chuyện với Thạch Chí Kiên, bọn hắn đang chạy đến ổ hải tặc, toàn thân của hắn lập tức phát run. Bây giờ hắn bị Quỷ Lão Thất uy hiếp, lại càng bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, ngay cả nước đái cũng muốn chảy ra, vội liều mạng lái thuyền.
Bốn năm con hải âu kêu lớn bay qua đầu thuyền.
Gió biển thổi qua hang động tạo ra những âm thanh vù vù như tiếng rên rỉ.
Hồng Kông từ trước đến nay luôn thừa thải hải tặc. Từ thời nhà Tống, nhà Nguyên, đến nhà Thanh cho đến thời hiện đại, hải tặc có rất nhiều, chất lượng mỗi năm càng cao.
Nguyên nhân là vì những tên cướp biển này ham học hỏi. Một người bạn của Trương Bảo Tử đã từng nói, làm hải tặc cũng có thể yêu nước, cho nên sau khi có rất nhiều hải tặc kiếm được rất nhiều vàng bạc bằng cách giết người và phóng hỏa, bọn hắn bỗng trở thành thủy tướng được triều đình phong tặng và trở thành những người yêu nước.
Dựa theo lời của Quỷ Lão Thất nói, tên của thủ lĩnh cướp biển hiện tại là La Rossini. Nghe cái tên là biết thuộc loại Trung Dương kết hợp, nói chuyện vô cùng hợp ý với Quỷ Lão Thất.
Cha của La Rossini tên là La Tam Pháo, đã từng là vua hải tặc tiếng tăm lừng lẫy ở đây. Hắn tuân theo nguyện vọng của tổ tiên, đồng thời cũng muốn trở thành anh hùng đất nước, bá chủ trên biển, ai ngờ đám người Anh không cho hắn cơ hội, tổ chức lại hải quân và thiết lập lực lượng cảnh sát biển để chống lại La Tam Pháo.
Cuối cùng, La Tam Pháo và đồng bọn của mình bị cảnh sát biển tận diệt. Con trai của hắn là La Rossini chạy đến Đại Tự Sơn. Qua ba bốn chục năm, lúc này hắn mới dám công khai lộ diện.
Trong lúc Thạch Chí Kiên đang nghe Quỷ Lão Thất khoa trương, trên bờ đột nhiên vang lên tiếng còi.
Lúc này thuyền đã cập bến, từ xa có thể nhìn thấy một nam nhân trung niên khôi ngô cao lớn, mái tóc vàng bù xù, tay trái giơ lên một cái móc sắt, vẫy tay về phía bọn hắn.
Phía sau nam nhân là bảy tám đại hán mặc quần áo lộn xộn, tóc tai đủ kiểu, có người thắt bím, có người tóc bù xù, có người đầu hói.
Không cần phải nói, nam nhân móc sắt chính là đầu lĩnh cướp biển tiếng tăm lừng lẫy La Rossini.
“Quỷ Lão Thất, hôm nay ngươi lại mang hàng tốt gì đến đây? Lát nữa có cần giết con tin hay không? Tên nhóc này ăn mặc rất tây, ánh mắt của ngươi đúng là không tệ, nhất định có rất nhiều tiền.” La Rossini lên tiếng, lộ ra hàm răng vàng to lớn.
“Thật hay giả?” Thạch Chí Kiên vội quay sang nhìn Quỷ Lão Thất.
Quỷ Lão Thất an ủi: “Đừng sợ, ta chưa từng gạt anh em của mình.”
Lúc này Thạch Chí Kiên mới thở phào một hơi.
Bước từ trên thuyền xuống, Quỷ Lão Thất tiến lên ôm La Rossini, chạm má, còn có vỗ lưng, nghi thức rất cổ quái.
“À, thì ra là ta đã hiểu lầm, ngươi không phải con tin, là bạn mà A Thất mang đến. Thật ngại quá, Thạch tiên sinh.” La Rossini chủ động tiến lên ôm Thạch Chí Kiên, chạm má, dùng móc sắt đập vào sau lưng Thạch Chí Kiên.
Mũi Thạch Chí Kiên ngửi được một mùi khai mà chỉ có người phương Tây mới có. Cũng không biết La Rossini này đã bao lâu rồi không có đánh răng rửa mặt. Cái mùi toàn thân khiến cho Thạch Chí Kiên suýt ngất, nhất là cái móc sắt của La Rossini đập bộp bộp vào lưng của Thạch Chí Kiên, khiến hắn đau vô cùng.
La Rossini phát hiện Thạch Chí Kiên bị đau, lập tức đắc ý nói: “Cũng không còn cách nào. Đây là truyền thống tập tục của nhà họ La chúng ta. Muốn làm thủ lĩnh hải tặc, nhất định phải chặt tay, thay bằng móc câu. Có phải nhìn rất uy phong không?”
“Đúng vậy, là rất uy phong. Ta đã từng gặp ông chủ Giai. Hắn cũng rất uy phong, có những hai cái móc câu.”
“Cái gì, ông chủ Giải? Nghe cái tên là biết lăn lộn trong ngành chúng ta rồi. Có cơ hội nhớ giới thiệu cho ta làm quen một chút.”
“Được, được. Đến lúc đó ta sẽ giới thiệu.” Thạch Chí Kiên nói hươu nói vượn.