Lúc này, Quỷ Lão Thất nhắc đến chuyện Thạch Chí Kiên muốn mua thuyền lớn cho La Rossini nghe.
Tròng mắt La Rossini đảo xung quanh, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Thạch Chí Kiên không thích nơi này, muốn tốc chiến tốc thắng. Hắn dùng khăn tay xoa mũi: “La tiên sinh, ngươi ra giá đi. Nếu chiếc thuyền kia phù hợp, ta có đập nồi bán sắt cũng sẽ mua cho bằng được.”
Khi Thạch Chí Kiên nói những lời này, thật ra trong lòng hắn cũng có chút chột dạ, bởi vì tài chính trong tay hắn có hạn. Nếu La Rossini đòi một số tiền lớn, chỉ sợ hắn sẽ đập nồi bán sắt thật.
La Rossini cười ha hả: “Sảng khoái! Ta thích người như ngươi. Nào, chúng ta đi xem thuyền trước.”
Dưới sự dẫn đầu của La Rossini, Thạch Chí Kiên bị một đám hải tặc vây quanh đi sâu vào trong khe núi, rất nhanh đến một bãi biển. Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy một chiếc thuyền hải tặc to lớn đang bỏ neo bên bờ biển.
“Chính là chiếc đó, ngươi có muốn lên đó xem một chút không?” La Rossini nheo mắt hỏi Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhìn Quỷ Lão Thất.
Quỷ Lão Thất làm người trung gian rất tốt: “Mua đồ đương nhiên phải xem trước rồi. A Kiên, chúng ta lên đó đi.”
Thạch Chí Kiên và Quỷ Lão Thất nhảy lên thuyền. Con thuyền quả nhiên rất lớn, còn rất chắc chắn. Quan trọng nhất là rất sạch sẽ, chỉ cần trang trí một chút là có thể xây dựng một nhà hàng Hải Lý Lao nhưng vẫn mang phong cách cướp biển.
“Chiếc thuyền này không tệ.” Thạch Chí Kiên quay đầu cầm khăn tay xoa mũi, bắt đầu thương lượng với La Rossini: “Cụ thể ngươi muốn bao nhiêu?”
La Rossini không lên tiếng nói chuyện, chỉ nheo mắt lấy một cuộn giấy trong túi, lại từ túi da bên cạnh đổ ra một số thuốc lá tự chế, dùng miệng liếm liếm rồi dùng cuộn giấy cuộn thuốc lá lại, biến thành một điếu thuốc, lúc này hắn mới ngậm điếu thuốc lên miệng.
Bên cạnh có đàn em tiến lên, biểu hiện cung kính móc diêm giúp hắn đốt thuốc.
La Rossini rít một hơi thuốc, thở ra mùi thuốc lá nồng nặc vị cỏ.
Thạch Chí Kiên không tự chủ được giơ khăn tay lên xoa xoa cái mũi.
Bỗng nhiên, La Rossini kêu to: “Mẹ kiếp, họ Thạch kia, có phải ngươi xem thường lão tử hay không?”
Thạch Chí Kiên giật mình.
Ngay cả Quỷ Lão Thất cũng giật nảy người trước tiếng kêu của La Rossini.
“La tiên sinh, ngươi nói vậy là có ý gì?” Thạch Chí Kiên kinh ngạc nói.
“Ngươi vẫn còn giả bộ? Có phải ta rất thúi hay không? Trên người có mùi rất khó ngửi? Ngươi cầm cái khăn tay chùi chùi lau lau, mũi của ngươi sắp bị ngươi xoa nát rồi kìa.”
“Ơ?’ Thạch Chí Kiên nhìn khăn tay của mình.
Quỷ Lão Thất vội vàng nói: “Chết, ta quên nói cho ngươi biết, La lão đại không thích người ta chê hắn thối. Ngươi cần chi cứ xoa mũi hoài vậy chứ?”
Thạch Chí Kiên sắp bó tay rồi. Đây là quy củ gì vậy chứ?
“Khụ khụ, La tiên sinh, khả năng là ngươi đã hiểu lầm rồi. Làm sao có chuyện ta chê ngươi hôi chứ? Ta hâm mộ còn không kịp nữa mà. Ta cảm thấy, mùi này mới là mùi của nam nhân. Nhất là bây giờ ngươi hút thuốc, toàn thân có một mùi cỏ nhàn nhạt, rất dễ chịu.”
“Thế dễ ngửi như thế nào?” La Rossini cảm thấy Thạch Chí Kiên vì mạng sống mà giảo biện. Hắn không phải đứa bé ba tuổi, chỉ mấy câu là dỗ được liền.
Thạch Chí Kiên ngẩn ra, không ngờ tên gia hỏa La Rossini sẽ đập phá nồi đất hỏi đến cùng.
“Đúng vậy, chỗ nào trên người La lão đại của chúng ta dễ ngửi nhất?” Đám đàn em cũng ồn ào hẳn lên. Bọn hắn thấy Thạch Chí Kiên đẹp trai, thành ra có chút ghen ghét.
Quỷ Lão Thất nhìn Thạch Chí Kiên: “A Kiên, dễ ngửi như thế nào, ngươi nói đi.”
Thạch Chí Kiên không hề căng thẳng, vẫn bình tĩnh tự nhiên: “A, đây là các ngươi bức ta đó. La tiên sinh, ta không tiện nói, chi bằng ta hát nhé?”
Nói xong, Thạch Chí Kiên nhìn La Rossini: “Ta nhớ nụ cười của ngươi, ta nhớ chiếc áo khoác của ngươi, ta nhớ cái móc sắc nhọn của ngươi và mùi cơ thể của ngươi. Ta nhớ mái tóc rối bù của ngươi, mùi thuốc lá thoang thoảng trên ngón tay và mùi cướp biển trong ký ức của ngươi.”
Thạch Chí Kiên nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt như nước nhìn La Rossini, giống như lúc này La Rossini là soái ca, mỹ nam tử, là đại anh hùng được người sùng bái.
La Rossini bị Thạch Chí Kiên nhìn như vậy, toàn thân nổi da gà, thậm chí ba trăm sáu mươi triệu cọng lông của hắn cũng dựng đứng hẳn lên.
Quỷ Lão Thất và đám đàn em nhìn nhau. Không phải đùa chứ? Chuyện này mà cũng có thể hát được?
Nhưng…
Nghe êm tai lắm!
Làm hải tặc, là loại người thô kệch, đám gia hỏa này bình thường ngoại trừ đấu võ mồm, mắng tam tự kinh thì cơ bản không có đời sống giải trí văn hóa gì cả, ở đâu mà nghe được những ca khúc trữ tình cao cấp chứ.
Màn trình diễn như bịt miệng của Thạch Chí Kiên thực sự mang lại cho những kẻ thô lỗ này một cảm giác thích thú không thể giải thích được.
“Ngươi, chà, hát rất hay. Người trong bài hát là ta sao?” La Rossini có chút không tự tin kẹp điếu thuốc, tạo dáng như đang chụp hình.
“Đương nhiên là ngươi rồi. Vừa rồi ta hát đều là xuất phát từ tâm tình của ta.” Thạch Chí Kiên nói rất chân thành.
Lòng hư vinh của La Rossini được thỏa mãn đầy đủ: “Đừng khen quá nhiều, ta cũng là nam nhân có khí khái. Còn nữa, rất nhiều nữ nhân thích mùi vị nam nhân trên người ta.” Hắn hít hít lỗ mũi: “Còn có mùi cỏ nhàn nhạt nữa.”
Thạch Chí Kiên thầm thả lỏng một hơi, thừa cơ rèn sắt khi còn nóng: “Như vậy, mời La tiên sinh ra giá cho chiếc thuyền.”