La Rossini liếc mắt nhìn chiếc thuyền hải tặc, cánh tay móc sắt giơ lên. Trong lúc Thạch Chí Kiên cho rằng hắn sẽ hô giá…
“Ăn cơm trước.” La Rossini vỗ móc sắt sau lưng Thạch Chí Kiên, cười nói: “Ta thích ngươi. Ngươi đẹp trai như ta thì không nói, lại còn có tài hoa, thuận miệng là có thể hát được một bài hát. Nhưng lời bài hát nhẹ nhàng quá, không có cảm giác mạnh mẽ. Đợi lát nữa ta uống rượu, ngươi đổi bài khác cho lão tử, tăng cường ham muốn.”
…
Chạng vạng tối.
Chỗ sâu Đại Tự Sơn đốt lên một đống lửa.
Thạch Chí Kiên đã từng tưởng tượng bữa tiệc của cướp biển sẽ như thế nào.
Nhưng khi hắn nhìn thấy một con lợn rừng được gác trên đống lửa bốc cháy xèo xèo, bên cạnh có một đám cướp biển ôm bình rượu đánh rắm, bảy tám nữ nhân tóc tai bù xù như quỷ nhảy múa một điệu nhảy mà Thạch Chí Kiên không hiểu, hắn biết sức tưởng tượng của mình đã quá mạnh rồi.
“Thế nào, ngươi có thích những nữ nhân kia không? Nếu thích, ngươi có thể chọn bất cứ người nào. Ta cam đoan các nàng chẳng những không phản kháng, ngược lại còn cao hứng nữa.” Đầu lĩnh hải tặc La Rossini nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng khè nói với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua những nữ nhân kia, tất cả đều cao lớn vạm vỡ, ánh mắt như đói khát: “Vưu vật như thế này nên để lại cho anh em ở đây đi.”
La Rossini dùng móc sắt vỗ Thạch Chí Kiên: “Ngươi đúng là khiêm tốn, ta thích ngươi.”
Thạch Chí Kiên vội chắp tay ôm quyền: “La tiên sinh khách sáo rồi, chi bằng chúng ta nói…”
La Rossini cắt ngang Thạch Chí Kiên: “Ta nói rồi, ta rất thích ngươi. Thạch tiên sinh, ta vừa nhìn đã biết ngươi tuổi trẻ tài cao. Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, chiếm tiện nghi của ngươi vậy, làm đại ca của ngươi. Sau này, chúng ta chính là anh em ruột. Anh em ruột thì cái gì cũng dễ nói. Đừng nói ngươi muốn mua thuyền của ta, cho dù ngươi nói ngươi thích con gái của ta, muốn cưới nàng, ta cũng đồng ý.”
“Thạch tiên sinh, con gái của La lão đại là hải tặc nhất chi hoa, tương lai là vua hải tặc, vô cùng xinh đẹp, có đốt đèn lồng cũng không tìm không thấy.”
“Đúng vậy, cũng chỉ có người đẹp trai như Thạch tiên sinh mới được như vậy. Bình thường tầm mắt của La lão đại rất cao, ai cũng chướng mắt.”
“Hai người các ngươi quả thật trai tài gái sắc.”
Mọi người thay phiên nhau khen ngợi, khiến Thạch Chí Kiên dở khóc dở cười. Con gái của La Rossini là cái quỷ gì thế?
“Vừa lúc con gái của ta đang ở nhà, không có đi cướp thuyền. Nếu không, để ta gọi nó ra gặp Thạch tiên sinh một chút nhé.” La Rossini sảng khoái nói.
Thạch Chí Kiên đang định từ chối, Quỷ Lão Thất ngồi bên cạnh gặm xương lợn rán dùng củi chỏ đụng hắn một chút: “Cứ gặp đi, đẹp lắm.”
Ngay cả Quỷ Lão Thất cũng nói như vậy, chẳng lẽ nữ hài kia là cực phẩm hay sao?
Thạch Chí Kiên nổi lòng hiếu kỳ, chắp tay nói: “Nếu đã có cơ hội gặp nhau, mọi người cũng xem như kết giao bạn bè đi.”
“Như vậy mới tốt.” La Rossini vứt khúc xương đang gặm trong tay, dặn dò đàn em: “Mau gọi con gái của ta đến đây, nói ta muốn giới thiệu nam nhân cho nàng.”
“Đừng, nếu chúng ta đã là anh em, nàng chính là cháu của ta, làm quen một chút cũng tốt, tuyệt đối đừng nói là giới thiệu nam nhân, rất dễ loạn bối phận.”
La Rossini vỗ đùi nói: “Cái này không sợ. Chúng ta là hải tặc mà, loạn bối phận là đặc điểm của chúng ta, càng loạn càng tốt.”
Thạch Chí Kiên im lặng, đành phải đổi chủ đề: “Đúng rồi, La tiên sinh, xin hỏi tiểu thư họ gì?”
“Nàng có nhũ danh là Jennifer.”
“Cái gì? Tên gì?” Thạch Chí Kiên tưởng mình nghe lầm.
“Jennifer.” La Rossini trịnh trọng nói: “Nhắc đến cái tên này ta cảm thấy đau lòng lắm. Mẹ của nàng là một người nước ngoài. Năm đó, khi ta cướp bóc Malacca, ta đã cướp được nàng nhưng nàng chết sống cũng không chịu theo ta. Thế là ta đành bá vương ngạnh thượng cung…”
La Rossini ném một ánh mắt “ngươi hiểu mà” cho Thạch Chí Kiên: “Khi đó ta mới giải quyết được nàng. Về sau, nàng cũng đã bắt đầu nhận mệnh. Ta biết tên của nàng là Jennifer. Đáng tiếc số mệnh của nàng không tốt, sau khi sinh xong đứa bé thì mắc bệnh kiết lị rồi qua đời. Để tưởng nhớ nàng, ta đã đặt tên con gái mình là Jennifer. Có phải rất có ý nghĩa đúng không?”
Thạch Chí Kiên giơ ngón tay cái lên: “Sắc bén!”
Quỷ Lão Thất bên cạnh huých Thạch Chí Kiên một cái: “Hải tặc mà, ai mà chẳng tam thê tứ thiếp. Nhưng hắn vẫn không cưới vợ mới, thật là một người si tình.”
Thạch Chí Kiên một lần nữa quay sang nhìn La Rossini. Quả nhiên, khi nhắc đến vợ của mình, gương mặt của hắn hiện lên sự thương cảm.
“Không biết tên thật của quý tiểu thư là…”
Không đợi La Rossini trả lời, một giọng nói đã vang lên: “Ta tên La Đình.”
Một giọng nói thanh thúy vang dội, cộng thêm miêu tả cường điệu của Quỷ Lão Thất, khiến cho người ta mơ màng, Thạch Chí Kiên không tự chủ được theo tiếng nói mà nhìn lại.
Tiếng bước chân truyền đến, giai nhân đã đến.
Cảnh tượng sau đó khiến mắt của Thạch Chí Kiên như muốn nứt ra.
Một nữ nhân cao khoảng mét chín, thân hình cao lớn, cơ bắp tráng kiện, nở nụ cười xán lạn bước đến.
“Đình Đình lại càng đẹp hơn nữa rồi.”
“Càng ngày càng đẹp.”
“Không hổ danh là nữ vua hải tặc của chúng ta, đủ xinh đẹp.”
Quỷ Lão Thất một lần nữa giơ ngón tay cái lên, tán thưởng có thừa.
Thạch Chí Kiên ngạc nhiên. Đám người kia bị mù từ lúc nào vậy?