Mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, Thạch Chí Kiên đều thừa nhận hắn không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong. Nếu nữ nhân trước mắt bỏ qua hình thể chỉ nhìn gương mặt, nàng cũng là một mỹ nhân. Dù sao nàng cũng có huyết thống là người phương Tây, mũi cao mắt sâu, góc cạnh rõ ràng nhưng Thạch Chí Kiên không có hứng thú đối với nữ nhân cơ bắp. Nhìn những cục u trên cánh tay của đối phương, hắn chỉ cảm thấy giật mình.
“Ngươi chính là người bạn mà cha của ta muốn giới thiệu? Rất hân hạnh.” Giọng nói của La Đình rất êm tai.
Thạch Chí Kiên vội đưa tay ra, bắt tay với nàng. Hắn cảm thấy cổ tay của đối phương cường tráng, mạnh mẽ, giống như kìm sắt.
Dáng người của Thạch Chí Kiên đủ cao, nhưng vẫn thấp hơn đối phương một cái đầu.
“Rất hân hạnh. Ta và cha của ngươi vừa mới quen biết nhau không bao lâu.”
“Ngươi không tệ, ta thích ngươi. Cha của ta nói ngươi rất đẹp trai, lại còn biết ca hát.” La Đình lớn mật tỏ tình.
Thạch Chí Kiên giật mình: “Đừng, La tiểu thư, ngươi tuyệt đối đừng kể chuyện cười. Ta và cha của ngươi chỉ bàn chuyện làm ăn, không có chuyện gì khác.”
“Ngươi ghét bỏ ta?” La Đình trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên.
Nàng có biệt danh là Ngọc La Sát, giết người như ngóe trên biển. Khi nói ra câu nói này, người của nàng đằng đằng sát khí.
Ngay cả đám người La Rossini cũng trừng mắt với Thạch Chí Kiên. Chỉ cần Thạch Chí Kiên nói sai một chữ, chỉ sợ máu tươi ngay tại chỗ.
Thạch Chí Kiên vội nói: “Làm gì có, làm sao có chuyện ta ghét bỏ La tiểu thư được, chủ yếu là ta chẳng làm nên trò trống gì, cũng chẳng phải thanh niên tài tuấn, hoàn toàn không xứng với ngươi. Nghe nói ngươi muốn làm vua hải tặc, ta không dám trèo cao.”
“Không sao, ta cho phép ngươi trèo cao.” La Đình rất hào phóng nói: “Khó có lúc ta nhìn ngươi thuận mắt như vậy.”
Đám hải tặc chung quanh nhìn Thạch Chí Kiên, người nào cũng ước ao ghen tỵ.
Ngay cả Quỷ Lão Thất cũng hâm mộ, trong lòng thầm nhủ Thạch Chí Kiên thật may mắn. Ngọc La Sát là một mỹ nhân cao cấp, ngực bự mông lớn. Vừa cưới đảm bảo sẽ sinh con ngay.
Thạch Chí Kiên vội kéo Quỷ Lão Thất: “Thất ca, nói đỡ giùm ta một hai câu đi.”
“Nói cái gì?”
“Ta không muốn lập gia đình sớm như vậy.”
“Có tiện nghi mà không chiếm, ngươi đần quá.”
Quỷ Lão Thất cảm thấy Thạch Chí Kiên đúng là không biết tốt xấu. Hắn tằng hắng nói với La Đình: “Cháu gái, người này là bạn của ta. Hắn đến mua thuyền. Ta cảm thấy chúng ta nên nói chuyện chính thì hay hơn.”
“Không sao, cưới ta đi, chiếc thuyền kia tặng cho ngươi.” La Đình nói với Thạch Chí Kiên.
Quỷ Lão Thất nhìn Thạch Chí Kiên: “Vụ mua bán này rất có lời.”
Thạch Chí Kiên vội nói: “Ta không thích chiếm tiện nghi của ngươi, các ngươi ra giá đi.”
La Rossini thấy Thạch Chí Kiên lải nhải cả ngày, hắn nói: “Hoặc kết hôn với con gái của ta, chiếc thuyền làm đồ cưới, hoặc ba trăm nghìn, ngươi lái đi.”
“Được.” Thạch Chí Kiên nói: “Ba trăm nghìn thành giao.”
“Này, ngươi không thèm suy nghĩ luôn sao? Con gái của ta rất quý hiếm đấy.” La Rossini có chút khó chịu nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên giang tay: “Không phải ta không nghĩ, chủ yếu là vì ta còn trẻ, sự nghiệp quan trọng. Quý tiểu thư lại như hoa như ngọc, quý hiếm như vậy, khụ khụ, chờ sự nghiệp của ta có thành tựu rồi nói sau.”
“Đứa bé tốt, ta thích nam nhân coi trọng sự nghiệp.” La Rossini vỗ lưng Thạch Chí Kiên.
La Đình lại trừng to mắt, chống nạnh nói: “Đúng là không biết tốt xấu. Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận.”
Thạch Chí Kiên không dám nhìn nàng, hỏi La Rossini: “Thuyền này có thể lái đến bến tàu được không? Ta muốn sửa sang lại.”
La Rossini: “Không thành vấn đề. Lấy ra ba trăm nghìn, ngươi có thể lập tức xuất phát.”
“Có thể trả ba trăm nghìn vào cuối tháng hay không?”
“Ngươi không có tiền?”
“Không phải không có tiền, nhưng tình hình kinh tế đang căng thẳng.”
“Tài chính căng thẳng cũng đừng học người ta mua đồ đắt tiền. Ngươi có muốn mua mấy thứ nhỏ hơn không?”
“Ta chỉ muốn chiếc này.” Thạch Chí Kiên lại lôi Quỷ Lão Thất: “Thất ca sẽ làm người đảm bảo cho ta. Chỉ trong một tháng, ta nhất định sẽ thanh toán tiền.”
La Rossini dựng râu trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên rồi lại nhìn Quỷ Lão Thất.
Quỷ Lão Thất oán trách Thạch Chí Kiên: “Ngươi kéo ta vào làm gì?”
“Được, ta tin A Thất. Nhưng nếu cuối tháng ngươi không thanh toán thì sao?”
Thạch Chí Kiên vỗ ngực Quỷ Lão Thất: “Người bảo đảm ở đây. Đến lúc đó, muốn chém giết, muốn róc thịt tùy ngươi.”
…
“A Kiên, lần này ta bị ngươi hại chết rồi. Ta nói nghĩa khí với ngươi, ngươi lại xem ta như kẻ ngốc.” Quỷ Lão Thất gối đầu trên cánh tay, tức giận không thèm nhìn Thạch Chí Kiên.
Bây giờ trời cũng đã tối. Hai người bọn hắn tạm thời ở lại đây, ngủ trên cùng một chiếc giường, chờ ngày mai xuất phát cùng thuyền lớn.
“Thất ca, ngươi nói vậy không đúng rồi, ta cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi. Lúc đó, ngoại trừ ngươi thì không có ai ở đó. La lão đại không tin ta, ta chỉ có thể dựa vào ngươi mà thôi.” Thạch Chí Kiên cũng gối đầu lên cánh tay, giọng điệu áy náy.
“Thế một tháng sau thì sao? Nếu ngươi không có tiền, không phải ta sẽ bị người ta chém à?”
“Yên tâm đi, đừng nói một tháng, chỉ một tuần thôi là ta có thể trả hết nợ rồi.” Thạch Chí Kiên an ủi Quỷ Lão Thất: “Nhà hàng lẩu của ta rất nhanh sẽ được khai trương. Đến lúc đó chúng ta có thể kiếm được một món tiền lớn.”