“Vậy ta có được lợi gì?”
“Đương nhiên là có, ta sẽ để một nửa phần trăm cổ phần cho Thất ca.”
“Một nửa có phải hơi ít hay không? Một trăm phần trăm mới được.”
“Không ít đâu, nửa phần trăm đã là một trăm năm mươi nghìn rồi.”
“Nhưng ta phải nguy hiểm đến tính mạng đó.”
“Chúng ta đều là người nghĩa khí, nói đến chuyện tiền bạc xấu hổ lắm.”
Trong lúc Thạch Chí Kiên và Quỷ Lão Thất đang trò chuyện, có người vào nói sợ hai người quá chật, sắp xếp cho Quỷ Lão Thất một gian phòng khác.
Quỷ Lão Thất vô cùng vui vẻ.
Thạch Chí Kiên cũng cao hứng.
Hai nam nhân ngủ trên một chiếc giường khó tránh khỏi bất tiện.
Lúc này, Quỷ Lão Thất ôm chăn đệm chạy sang phòng khác.
Thạch Chí Kiên cũng thở phào, có thể co giãn người trên giường.
Nửa đêm, một bóng người cao lớn âm thầm bước vào.
Thạch Chí Kiên mơ mơ màng màng tưởng Quỷ Lão Thất trở về, lẩm bẩm: “Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Bóng đen không đáp lời, cưỡi lên người Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên giật mình: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Này, đừng lên tiếng.” Bóng đen kia đưa tay che miệng Thạch Chí Kiên: “Ta đến ở với ngươi.”
Thạch Chí Kiên nhận ra, không phải La Đình thì còn ai nữa.
“Không cần đi, ta cũng không có ý đó.”
“Còn nói? Ta biết ngươi không có ý đó. Mỹ nữ giống như ta, làm sao ngươi có thể bỏ qua được.” La Đình tự tin nói: “Nào, chúng ta bắt đầu.”
Thạch Chí Kiên một tay đẩy nàng ra: “Ngươi làm như vậy, cha của ngươi biết được sẽ rất đau lòng.”
“Sai, nếu hắn biết, hắn nhất định sẽ rất vui.”
“Ngươi khẳng định như vậy.”
“Đương nhiên rồi. Hắn đang nghe lén bên ngoài kìa.”
“Không thể nào?” Thạch Chí Kiên nhìn ra ngoài, cách cửa sổ mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
“Cha của ngươi có sở thích như vậy à?”
“Hắn cũng vì tốt cho ta thôi, sợ ta không gả ra ngoài được.”
“Ngươi không phải hải tặc nhất chi hoa sao? Người theo đuổi ngươi có thể xếp từ Đại Tự Sơn đến San Francisco!”
“Cũng bởi vì ta quá đẹp, những người kia không có can đảm theo đuổi ta.”
“Ta cũng không có can đảm, ngươi thả ta ra đi.”
“Không. Khó có lúc ta gặp được một người mà ta thích. Hơn nữa, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi bị ăn thiệt.”
“Ăn thiệt?”
“Ngươi đến với ta, ngươi có thể tiết kiệm ba trăm nghìn, thuyền là của ngươi. Nào, đêm nay chúng ta sẽ gạo nấu thành cơm.”
“Sợ đây không phải cơm chín mà là cơm chùa. Con người có ta có một cái tật, không thích ăn bám.” Thạch Chí Kiên từ chối.
La Đình ngẩn người, bỗng nhiên vuốt ve gương mặt của Thạch Chí Kiên: “Ta thích tính cách này của ngươi. Ta biết ngươi sẽ còn mạnh hơn nữa. Như vậy đi, ta tạm thời bỏ qua cho ngươi. Chờ khi nào ngươi có thành tựu trong sự nghiệp, ngươi quay lại cưới ta.”
“Được, ngươi cứ chờ đó.” Thạch Chí Kiên đã hạ quyết tâm, đời này có làm ăn mày cũng không cưới nữ hải tặc này.
Vất vả lắm mới đuổi được La Đình đi, Thạch Chí Kiên thở phào một hơi, cũng không dám đi ngủ, cư như vậy mà ôm chăn mền đến rạng sáng.
…
Chiếc thuyền hải tặc mà Thạch Chí Kiên mua có tên là Hải Hưng Hào. Thạch Chí Kiên kéo chiếc thuyền về bến tàu Tây Cống, sau đó mời người tiến hành sửa chữa.
Cùng lúc đó, Thạch Chí Kiên lại đào một mớ người từ hải sản Thái Bạch đến.
Thạch Chí Kiên trước đây đã từng ăn tối tại nhà hàng hải sản Thái Bạch, hắn rất ấn tượng với quản lý đại sảnh Vương, cho nên hắn đã bỏ ra giá cao để mời về.
Không ngờ quản lý Vương lại có lòng phản loạn từ trước.
Hắn thấy mình là nhân tài không được trọng dụng ở nhà hàng hải sản Thái Bạch. Thạch Chí Kiên hứa hẹn tiền lương gấp đôi, được nhận trợ cấp trong các dịp lễ tết, cuối năm còn được chia hoa hồng, ngoài miệng thì nói để suy nghĩ nhưng quản lý Vương đã mang theo người của mình gia nhập vào Thạch Chí Kiên.
Điều này khiến cho Thạch Chí Kiên vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ ngành cung cấp dịch vụ ăn uống ở thời đại này không có điểm mấu chốt sao?
Ngành dịch vụ ăn uống thực ra rất dễ làm, khi đã có cửa hàng, ngươi chỉ cần thực hiện một số khóa đào tạo đơn giản là được.
Quản lý Vương tên thật là Vương Hữu Nhân, cả ngày luôn mang một nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, rất giỏi quản lý nhà hàng. Ít nhất khi Thạch Chí Kiên nhắc đến chuyện bán lẩu, hắn lập tức hiểu ra phương thức kinh doanh này rất có triển vọng. Vì thế, hắn đào tạo nhân viên của mình cũng cẩn thận hơn.
…
Ba ngày sau, bến tàu Tây Cống.
Một chiếc Volkswagen màu đen đậu trước nhà hàng nổi Hải Lý Lao.
Thạch Chí Kiên tóc chải ngược, quần áo phẳng phiu, giày da sáng bóng xuất hiện trước cửa nhà hàng nổi Hải Lý Lao.
Con tàu ba tầng thật ngoạn mục.
Trên boong tàu, Vương Hữu Nhân cùng với toàn thể nhân viên đứng chờ ở lối vào. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên, tất cả tiến lên nghênh đón.
“Chào ông chủ.”
“Chào mọi người.”
Thạch Chí Kiên thân thiết bắt tay với mọi người.
Những người này ngoại trừ Vương Hữu Nhân là quản lý nhà hàng, còn có quản lý tầng, quản lý mặt tiền, nhân viên lễ tân, nhân viên phục vụ…Mọi người đều có sự phân công lao động và tổ chức rõ ràng.