Thạch Chí Kiên và mọi người bước vào bên trong nhà hàng. Hắn kiểm tra tầng một đầu tiên. Trang trí đơn giản, phong cách tổng thể đi theo con đường nghệ thuật cướp biển với những thùng bia khổng lồ, treo cờ cướp biển, bảng phi tiêu phương Tây và đàn accordion…
Thạch Chí Kiên chủ yếu nhìn vào bàn ăn, rất ngon, chia thành nhiều loại khác nhau, có các loại đồ ăn kèm theo lẩu, nhìn rất mới mẻ.
Thạch Chí Kiên chỉ vào giữa đại sảnh, dặn dò Vương Hữu Nhân sắp xếp một quầy bán đồ uống ở đây. Ngoại trừ nước ngọt thương hiệu Thạch sư phụ với các loại như hồng trà, trà xanh, tuyết lê đường phèn thì còn có một số nước ngọt giá rẻ khác có thể uống miễn phí. Chi phí đã bao gồm trong tiền ăn.
Những người thích dùng bữa ở sảnh tầng một nhìn chung không phải là người giàu. Ngươi phải quan tâm đến cảm xúc của bọn hắn, đặc biệt là ví tiền của bọn hắn. Có thể giúp bọn hắn tiết kiệm thì cứ giúp, để mọi người cảm thấy được hoan nghênh mà thoải mái ăn uống.
Sau đó, hắn chỉ vào bàn ăn, nói muốn đặt mì Thạch sư phụ ở nơi dễ thấy nhất, làm món ăn phụ sau hải sản. Hắn còn nói mọi người ăn lẩu thường không đủ no. Cảm giác thì no nhưng trên thực tế, không bao lâu lại đói bụng. Mà mì là món ăn tốt nhất có thể bao no.
Đám người Vương Hữu Nhân không khỏi vỗ tay.
“Ông chủ đúng là một người kinh doanh tốt bụng.”
“Đúng vậy, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho người nghèo.”
Đến tầng 2, nơi đây có chất lượng cao hơn sảnh tầng 1 một chút, có biểu diễn piano và có thêm nhiều món ăn kèm hải sản đắt tiền.
Thạch Chí Kiên nhìn xong, nói rằng nơi này nên được chia thành phòng riêng, phòng riêng sẽ tính phí phòng riêng và phải càng xa sảnh tầng một càng tốt.
Hãy nhớ rằng, sự phân chia giai cấp phải rõ ràng, những người lên tầng hai ăn lẩu đều là VIP, là cấp bậc khách quý. Làm thế nào để cho bọn hắn thấy bọn hắn cao quý? Đương nhiên là thu phí cao hơn bên dưới, càng cao càng tốt, cao đến không hợp thói thường thì bọn hắn càng thoải mái.
Đám người Vương Hữu Nhân không ngờ Thạch Chí Kiên lại phân tích bản chất con người một cách kỹ lưỡng như vậy.
“Tóm lại, sự phân chia giai cấp bắt đầu từ chúng ta! Chúng ta đến đây không phải để kiếm tiền, mà là để thỏa mãn lòng kiêu ngạo vô tận của người giàu.”
“Thỏa mãn sự phù phiếm, để người giàu tiêu tiền như nước, đây chính là mục đích kinh doanh của món lẩu trên biển của chúng ta.”
Vương Hữu Nhân và những người khác một lần nữa vỗ tay.
“Ông chủ nói rất hay.”
“Sự phân chia giai cấp rất rõ ràng! Ta cảm thấy như mình đang giúp đỡ người giàu bằng cách kiếm tiền từ bọn hắn.”
Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, ngành dịch vụ ăn uống chú trọng đến đẳng cấp nhất, chưa kể kích thước phòng riêng khác nhau. Thông thường các nhà hàng sẽ chia món ăn thành ba hạng: cao, trung bình và thấp. Điều dễ thấy nhất là tiệc cưới, tiệc sinh nhật một bàn có giá 598, 798 và 998. Đẳng cấp khác nhau, món ăn khác nhau, cách phục vụ cũng khác nhau.
Dưới sự chen chúc nhiệt tình của mọi người, Thạch Chí Kiên đi lên tầng ba, cũng là tầng cao nhất của con tàu lớn này.
So với tầng một thanh đạm và tầng hai sang trọng, tầng ba nhìn có vẻ khiêm tốn và giàu ý nghĩa, bao quanh là lan can ngọc bích, hai bên kê ba chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ, chạm khắc rồng phượng có giá trị rất lớn, ngay cả ghế cũng có hình dáng rồng mạ ngọc, đối diện là một sân khấu khổng lồ.
Thạch Chí Kiên chỉ vào sân khấu, nói: “Sân khấu này cần phải lộng lẫy hơn nữa. Thoạt nhìn, nó giống như hoàng cung dao trì. Ta muốn Dương Quý Phi và Hằng Nga biểu diễn tại đây. Ta sẽ mời Mã Sư Tằng, Bạch Tuyết Tiên, Nhậm Kiếm Phi nổi tiếng hát đến đây hát, còn có Phùng Bảo Bảo, Tiêu Phương Phương. Ngoài ra còn có ảo thuật gia hô biến chim bồ câu, biến thành con hổ. Tóm lại, bên ngoài có gì, chúng ta phải có đó. Bên ngoài không có, chúng ta phải có.”
Nói xong, Thạch Chí Kiên chỉ vào ba cái bàn lớn, nói: “Một bàn có giá mười nghìn đô la Hồng Kông một đêm! Chỉ có người có tiền mới có thể ngồi ở đó, còn không có tiền, mời hắn xuống dưới ăn mì.”
Mười nghìn đô la Hồng Kông?
Ở thời đại này khi mức lương trung bình chỉ có ba trăm đô la Hồng Kông, mười nghìn đô la Hồng Kông tuyệt đối là một sự xa xỉ.
“Chỉ cần bỏ nổi tiền, chúng ta sẽ đốt pháo hoa cho hắn! Dùng loa phóng thanh nói cho mọi người biết có một ông trùm nào đó đã đặt một bàn trị giá mười nghìn đô la Hồng Kông ở tầng ba.”
“Tiếng hét nhất định phải lớn, để mọi người nghe thấy đều phải giật mình, người trả tiền sẽ cảm thấy cả thế giới đều ghen tị với mình, kính nể mình.”
“Nhớ kỹ, thế giới này xưa nay không thiếu kẻ có tiền. Thứ nó thiếu là những người kinh doanh dám rao giá trên trời.”
Mỗi một lời nói của Thạch Chí Kiên đều gây sốc, đồng thời cũng gột rửa tam quan của đám người Vương Hữu Nhân.
Thì ra làm thịt người cũng có thể làm đến nhẹ nhàng, dõng dạc như vậy.
Một chữ.
Thoải mái.