Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 368 - Chương 368. Khách Hàng Là Thượng Đế

Chương 368. Khách hàng là thượng đế
Chương 368. Khách hàng là thượng đế

Kiểm tra tầng ba xong, Thạch Chí Kiên nhìn xuống độ cao của con thuyền, sau đó hắn nói với Vương Hữu Nhân: “Lắp một cái thang lên xuống nội bộ trực tiếp lên tầng ba để tách biệt hoàn toàn tầng ba với các tầng khác.”

“Thang lên xuống?”

“Chính là thang máy đấy.”

“Thang máy lên lầu ba?” Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Phải biết rằng phí thang máy thời đại này rất đắt, đến nỗi sau khi lắp đặt thang máy ở nhiều tòa nhà cao tầng, mọi người sẽ bố trí một người ngồi trong thang máy để thu phí thang máy.

“Khụ khụ, bây giờ chúng ta lắp thang máy chỉ cho có ba tầng, có phải quá xa xỉ rồi hay không?” Vương Hữu Nhân nói.

“Xa xỉ là được rồi. Khách hàng là thượng đế. Đặc biệt khách hàng ở tầng ba là cha mẹ cơm áo của chúng ta. Làm sao chúng ta có thể để cha mẹ đi cầu thang, chung đụng với người khác được? Đương nhiên phải lắp thang máy cho bọn hắn trực tiếp lên thẳng tầng ba.”

Khách hàng là thượng đế?

Vương Hữu Nhân sửng sốt.

Ngay lập tức hắn cảm thấy năm từ đơn giản này chứa đầy triết lý kinh doanh và hàm ý bán hàng thực sự sâu sắc.

“Thế phí tổn lắp đặt thang máy…”

“Cứ thiếu trước. Ngươi nói với công ty thang máy chúng ta sẽ kiểm tra chất lượng của thang máy như thế nào, nếu vận hành tốt sẽ trả tiền.” Thạch Chí Kiên nói: “Chúng ta làm việc nhất định phải cẩn thận. Kiếm tiền không dễ, không thể vung tay quá trán được.”

“Vâng.” Vương Hữu Nhân cảm thấy tư duy nhảy vọt của ông chú quá nhanh, hắn có chút không theo kịp. Vừa nãy hắn còn nói phải xa xỉ, bây giờ lại muốn thực hành tiết kiệm.

Thạch Chí Kiên cũng bất đắc dĩ mà thôi. Bây giờ trong túi của hắn không có tiền. Ai hắn cũng đi khoe khoang thì sẽ rất khó thiếu tiền.

Bây giờ, đừng nói là trả tiền thang máy, ngay cả chiếc thuyền lớn, còn có đám người Vương Hữu Nhân đều là hắn lừa gạt đến. Đơn giản mà nói, tất cả đều tay không bắt sói.

Sợ Vương Hữu Nhân tiếp tục hỏi tiếp, Thạch Chí Kiên chuyển chủ đề. Hắn chỉ vào các loại nhạc cụ trên sân khấu: “Ai phụ trách dàn nhạc này?”

Vương Hữu Nhân ngây ra một lúc. Hắn vốn muốn hỏi đãi ngộ tiền lương của mọi người như thế nào, nghe Thạch Chí Kiên hỏi như thế, hắn vội vàng trả lời: ‘Là Hoàng Đại Nha phụ trách.”

“Hoàng Đại Nha? Bảo hắn đến gặp ta một chút.”

Vương Hữu Nhân còn tưởng rằng có vấn đề gì xảy ra, vội nói: “Ông chủ, quên nói cho ngươi biết, ta đang chuẩn bị cho Hoàng Đại Nha nghỉ việc.”

“Tại sao?”

“Hắn không phục tùng quy củ, lúc nào cũng làm những chuyện loạn thất bát tao.”

“Người này có tài sáng tạo à? Thế thì càng phải gặp một chút.”

Rất nhanh, một nam nhân khoảng hai bảy hai tám tuổi được dẫn đến.

“Ông chủ, hắn là Hoàng Đại Nha, vốn được gọi là Hoàng Trạm Sâm.”

“Hắn là thủ lĩnh của ban nhạc Đại Nha, trước kia thường hay biểu diễn tại các vũ trường. Cách đây không lâu, hắn đến tìm ta, nhờ ta giới thiệu công việc cho hắn. Ta đã sắp xếp công việc của hắn ở đây, không ngờ tên tiểu tử này láu cá vô cùng, luôn có những bài hát chẳng hiểu ra làm sao cả.”

“Không phải là chẳng hiểu ra làm sao mà là ngươi không biết thưởng thức.” Hoàng Đại Nha mỉm cười tiến lên, hay tay xoa vào vạt áo, lộ ra hai chiếc răng thỏ đặc biệt. Hắn bắt tay với Thạch Chí Kiên: “Ta là Hoàng Trạm Sâm, ngưỡng mộ tên tuổi của Thạch tiên sinh từ lâu. Nhất là quảng cáo cuối chương của tiểu thuyết Cổ Long, ta lại càng bội phục. Ngay cả câu từ quảng cáo cũng rất hay. Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, tuyết lê đường phèn ngọt ngào. Lời lẽ thật sự hấp dẫn và đầy ý nghĩa.”

Thạch Chí Kiên nhìn tên gia hỏa miệng lưỡi trơn tru trước mặt: “Không tệ, ta thích ngươi rồi đấy.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, còn khách sáo hơn nhiều so với Hoàng Đại Nha đã nghĩ.

Hoàng Đại Nha vốn là một người kỳ quặc. Ba năm trước hắn vào đài truyền hình Rediffusion làm người dẫn chương trình, sau đó phối nhạc cho nhạc phim Trần Bảo Châu, Tiêu Phương Phương đóng vai chính. Tháng 9 cùng năm, hắn vào làm việc cho bộ phận quảng cáo của công ty TNHH Anh Mỹ.

Đáng tiếc, những chuyện này không kéo dài được lâu. Cách đây không lâu, hắn bị công ty quảng cáo sa thải, thất nghiệp, vì thế hắn tổ chức một ban nhạc Đại Nha biểu diễn tại các vũ trường nhỏ để kiếm thêm thu nhập.

Sở dĩ hắn bị công ty sa thải là vì hắn ghét nhất phải tuân theo các quy tắc. Làm việc trong ban nhạc và sáng tác âm nhạc cũng vậy, hắn thích những ý tưởng tuyệt vời. Nhưng Vương Hữu Nhân lại là người bảo thủ, sợ gây nên phiền phức, thành ra hắn chuẩn bị sa thải đối phương.

Hoàng Đại Nha là một người tính tình thất thường,. Cho nên hắn chỉ cười toe toét với Thạch Chí Kiên chứ không cung kính.

“Thưởng thức? Thưởng thức như thế nào? Nếu Thạch tiên sinh có thời gian rảnh, có thể lắng nghe một chút hay không?” Hoàng Đại Nha sờ mũi, gương mặt khinh thường nhìn Thạch Chí Kiên.

“Một trăm nghìn, ta ký với ngươi hai mươi năm.”

Hết chương 368.
Bình Luận (0)
Comment