Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 369 - Chương 369. Có Cốt Khí

Chương 369. Có cốt khí
Chương 369. Có cốt khí

“Cái gì?” Đám người Vương Hữu Nhân ngoác mồm kinh ngạc.

Hoàng Đại Nha móc lỗ mũi, lại càng trợn mắt há mồm.

Một trăm nghìn là con số như thế nào nhỉ?

Đối với một nhạc sĩ mới vào nghề, con số này đơn giản không thể tưởng tượng được.

“Khụ khụ.” Hoàng Đại Nha vội bắn cứt mũi trên tay xuống: “Ta không nghe lầm chứ, Thạch tiên sinh? Ngươi trả cho ta một trăm nghìn?”

Vương Hữu Nhân bên cạnh xen vào: “Mỗi một lần biểu diễn hắn chỉ kiếm được ba trăm đô la. Ông chủ, ngươi trả cho hắn nhiều quá.”

Hoàng Đại Nha quay đầu trừng Vương Hữu Nhân một cái. Cản tài lộ của người giống như giết chết cha mẹ. Hắn quay sang chỗ khác nuốt nước bọt một cái rồi nhìn Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, quân tử không nói đùa. Ngươi không được đổi ý đâu nhé.”

“Đương nhiên sẽ không đổi ý rồi. Công ty Thần Thoại chúng ta ngoại trừ kinh doanh ăn uống, chúng ta còn làm phim nữa. Rất nhiều công việc để cho ngươi làm.”

“Vậy chúng ta xem như một lời đã định.” Hoàng Đại Nha vươn tay.

Thạch Chí Kiên một lần nữa bắt tay với hắn: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Những người khác cũng hâm mộ nhìn Hoàng Đại Nha. Một trăm nghìn, đừng nói ký hai mươi năm, cho dù bán mình ba chục năm cũng đáng.

“Thạch tiên sinh, ta bắt đầu bội phục ngươi rồi đấy.” Hoàng Đại Nha mở cờ trong bụng, cảm thấy mình đã chiếm được tiện nghi lớn.

“Thật sao? Chi bằng ngươi đổi tên đi.”

“Đổi tên gì?”

“Hoàng Triêm.”

Thạch Chí Kiên kiểm tra nhà hàng nổi xong, hắn lái xe rời khỏi bến tàu.

Hoàng Đại Nha đổi tên thành Hoàng Triêm cung kính cúi đầu nhìn Thạch Chí Kiên lái xe rời đi, trong lòng tràn đầy cảm kích, cảm thấy mình có tài nhưng không gặp thời. Hôm nay xem như đã gặp Bá Nhạc rồi.

Ngay cả nghệ danh cũng có luôn. Hắn cảm thấy hai chữ Hoàng Triêm vô cùng quen thuộc, vô cùng thân thiết.

Loại cảm giác này giống như đi tiểu mà run người ba lần trước khi nhỏ xuống giọt cuối cùng. Thật sự thoải mái!

Vương Hữu Nhân cẩn thận quan sát phản ứng của Hoàng Triêm, thấy biểu hiện của đối phương tràn ngập phấn khởi và vui mừng, hắn biết tên gia hỏa này đã bị Thạch Chí Kiên thu mua.

Có vẻ như sau này hắn phải cẩn thận một chút. Khi kiếm tiền không thể lơ là bất cẩn, tránh để tên gia hỏa Hoàng Triêm này gặp được.

Tiếp theo, hắn lại cảm thán, ông chủ Thạch đúng là thủ đoạn tốt, trong lúc vô tình Thạch Chí Kiên đã sắp xếp một cái đinh bên cạnh hắn.

Mẹ kiếp.

Sự tin tưởng giữa người và người ở đâu chứ?

“Cái gì? Tên khốn Thạch Chí Kiên không quan tâm công ty mình sắp bị đóng cửa, lại còn chạy đi mở nhà hàng?”

Trong văn phòng công ty Vĩnh Khang, Đới Phượng Ny đứng phắt dậy, mắt phượng hằm hằm.

Sư gia Tô đứng trước mặt nàng, bị dọa đến run rẩy.

Đới Phượng Ny rất xinh đẹp, nhất là dáng người. Gương mặt dài như hồ ly tinh, khiến cho sư gia Tô hay có những suy nghĩ kỳ quái, thỉnh thoảng còn ôm gối mơ mộng lúc về đêm.

Tuy nhiên, tính tình của Đới Phượng Ny khi tức giận rất đáng sợ, thường xuyên quyền đấm cước đá sư gia Tô. Sư gia Tô cực kỳ sợ hãi điều này.

“Hắn không lo kinh doanh mì tôm, nước ngọt, chạy đi mở công ty điện ảnh đã không hợp thói thường rồi. Bây giờ còn học đòi người ta mở nhà hàng. Chó chết.” Đới Phượng Ny đi qua đi lại, trong đầu thật sự nghĩ mãi mà không ra.

“Ngươi nói xem, hắn Đông một búa, Tây một gậy, rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì?” Đới Phượng Ny hỏi sư gia Tô.

“Đại tiểu thư, theo ta được biết, tên khốn Thạch Chí Kiên rất âm hiểm. Hắn mở công ty điện ảnh là vì muốn quản lý quyền quảng cáo, để sau này quảng cáo cho các sản phẩm của hắn. Còn việc hắn làm mảng ăn uống, ta thật sự đoán không ra.” Sư gia Tô cẩn thận nói.

“Ngu xuẩn, ngay cả cái này cũng đoán không ra.”

Bốp.

Đới Phượng Ny tát cho sư gia Tô một bạt tai.

“Cố gắng đoán cho ta.”

Sư gia Tô ôm mặt, oan ức nói: “Có thể là tên khốn Thạch Chí Kiên muốn làm quỷ chết no. Mở nhà hàng, tối thiểu nhất có thể ăn no bụng.”

“No bụng cái đầu ngươi đấy.”

Bốp.

Đới Phượng Ny lại tát thêm cái nữa.

Sư gia tô khóc rống lên: “Đại tiểu thư, ngươi đừng đánh ta nữa, mặt ta đau quá.”

“Đau cái đầu ngươi đấy.”

Đới Phượng Ny muốn vung tay lên, nhưng lại bị người ta một phát bắt được: “Phượng Ny, dừng tay.”

Một người quát lớn.

“Đại thiếu gia, ngươi đến rồi, cảm ơn ngươi.” Sư gia Tô nhìn thấy Đới Phượng Niên đột nhiên xuất hiện, vội trốn ra đằng sau lưng hắn.

“Ngươi cút ra đây cho ta, để xem ta đánh chết ngươi như thế nào.” Đới Phượng Ny hất hàm nói.

Sư gia Tô nước mắt rưng rưng: “Ta cũng là người mà, ta cũng có cốt khí. Có chết ta cũng không ra.”

“Đới Phượng Ny, ngươi đừng làm loạn nữa.”

Đới Phượng Niên lớn tiếng quát.

Đới Phượng Ny sửng sốt. Cho đến bây giờ, Đới Phượng Niên luôn quan tâm nàng, chưa bao giờ lớn tiếng với nàng.

“Đại ca, ngươi làm sao vậy?”

Hết chương 369.
Bình Luận (0)
Comment