“Làm sao? Ngươi đã làm gì, chính ngươi rõ ràng nhất?” Đới Phượng Niên trừng mắt nhìn em gái, ánh mắt hiện lên sự tức giận.
Đới Phượng Ny sợ hãi, vội giải thích: “Ta không làm gì cả. Không phải ta chỉ bán sản phẩm Vĩnh Khang giảm giá sao?”
“Bán sản phẩm giảm giá? Ngươi bán lỗ thì có. Ngươi đang dùng vốn của mình để đả thương người khác.” Đới Phượng Niên cực kỳ tức giận. Hắn đập một cái bốp xuống bàn: “Nếu Vĩnh Khang cứ tiếp tục như vậy, nó sẽ bị hủy trong tay của ngươi.”
“Làm sao có chuyện đó được? Hiện tại tình thế rất tốt. Sản phẩm của chúng ta bán rất chạy, còn không ai mua hàng của tên khốn Thạch Chí Kiên nữa.”
“Nhưng ngươi có nghĩ đến, chúng ta bán càng nhiều thì sẽ lỗ càng nhiều không? Nếu chẳng may bảy ngày sau, Thạch Chí Kiên vẫn có thể kiên trì, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Không thể nào? Làm sao hắn có thể kiên trì được bảy ngày chứ?”
“Trên đời này không có gì là không có khả năng cả. Đặc biệt là trong thế giới kinh doanh đang thay đổi nhanh chóng này! Mọi người đều sẽ chết!” Giọng điệu của Đới Phượng Niên trở nên quyết tâm: “Ta vốn đang định tìm cơ hội giải quyết Thạch Chí Kiên, không ngờ ngươi lại lỗ mãng như vậy.”
“Ta không phải lỗ mãng. Đây là sách lược của ta.” Đới Phượng Niên đứng dậy, lấy tài liệu vay vốn của Thạch Chí Kiên ở ngân hàng Viễn Đông ra, đưa cho Đới Phượng Niên: “Ngươi cũng đã nói, cơ hội chớp mắt là sẽ qua. Cho nên ta mới không thông báo cho ngươi.”
Đới Phượng Niên xem qua tài liệu. Theo những gì được viết bên trên, mắt xích tài chính của Thạch Chí Kiên sắp đứt gãy. Bây giờ lại bị Đới Phượng Ny tấn công như thế, sợ rằng đã đến tình trạng sơn cùng thủy tận.
Ánh mắt Đới Phượng Niên lóe lên.
Hắn cảm thấy không vui khi em gái tự tiện xử lý như thế. Chuyện lớn như vậy lại không nói cho hắn biết.
Đặc biệt là chiến lược bán lỗ tàn nhẫn thường giết địch một nghìn tự tổn tám trăm này.
Nhưng bây giờ đâm lao thì phải theo lao.
Công ty thực phẩm Vĩnh Khang là tài sản cốt lõi của tập đoàn Đới thị, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót.
“Đại ca, ta biết mình lỗ mãng, nhưng bây giờ chúng ta đã xuất chiêu, tên đã bắn ra thì không thể quay đầu lại được.” Đới Phượng Ny hiểu suy nghĩ của anh trai, nàng nhỏ giọng nói.
Đới Phượng Niên hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã không quay đầu lại được, vậy thì làm tuyệt tình hơn một chút.”
“Chúng ta phải làm thế nào?”
“Ngươi làm là tổn thương người, còn bây giờ chúng ta sẽ lấy thế đè người. Từ hôm nay trở đi, phàm là cửa hàng, tiệm tạp hóa dưới quyền của tập đoàn Đới thị, còn có cửa hàng bán lẻ thực phẩm, tất cả đều không được nhập hàng của công ty Thần Thoại nữa.”
“Ngoài ra, chúng ta còn phải thao túng truyền thông bôi đen Thạch Chí Kiên. Chỉ có như thế mới không có ai giúp hắn, để hắn không còn đường có thể trốn.”
Giọng điệu Đới Phượng Niên trở nên độc ác, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Làm ăn giống như đánh trận, hoặc không làm, hoặc làm tuyệt đối.”
…
“Công ty Thần Thoại gần như có nguy cơ phá sản rồi.”
“Thương nhân Thạch Chí Kiên lòng dạ hiểm độc ép công nhân làm việc. Nhà máy Nguyên Lãng chẳng khác nào địa ngục trần gian.”
“Thần Thoại khó vượt qua được cửa ải cuối năm, sắp sửa đóng cửa thôi.”
Nhiều phương tiện truyền thông và báo chí Hồng Kông đã đăng tải những tin tức gây hoang mang như vậy.
Nhất thời dư luận xôn xao.
‘Ngươi có nghe nói gì không? Công ty Thần Thoại sắp phá sản rồi.”
“Nghe nói sản phẩm của bọn hắn không bán được.”
“Đúng vậy, mì tôm nước ngọt của bọn hắn rất đắt.”
“Thì ra ông chủ Thạch Chí Kiên xấu xa như vậy sao?”
“Đúng vậy, nghe nói hắn ép công nhân làm việc hai mươi bốn tiếng một ngày, không coi công nhân như con người.”
“Thương nhân lòng dạ hiểm độc như vậy thì đi chết cho rồi.”
“Tên khốn Thạch Chí Kiên.”
“Tên bại hoại Thạch Chí Kiên.”
…
“Ngươi thấy thế nào?”
Lợi Triệu Thiên, chủ tịch hiệp hội thực phẩm Trung Quốc Hồng Kông miệng ngậm điếu xì gà, thuận tay ném tờ báo lá cải cho Lý Thế Luân bên cạnh.
Lý Thế Luân là người đứng đầu gia tộc Lý Cẩm Ký của Hồng Kông, năm nay bốn mươi tuổi, độ tuổi chín mùi trong việc phát triển sự nghiệp.
“Chó cắn chó một miệng lông. Lần này Đới Phượng Niên làm hơi quá lửa rồi.”
“Không quá đâu, mà là rất tốt.” Lợi Triệu Thiên tán thưởng: “Người trẻ tuổi làm việc thường hung ác như vậy.”
“Ban đầu, ngươi xem trọng hắn, để hắn thăng tiến, như vậy hắn mới có tư cách gia nhập hiệp hội của chúng ta. Hắn cũng coi như một nửa đệ tử của ngươi, ngươi đương nhiên phải khen hắn rồi.” Lý Thế Luân hút một hơi xì gà, sau đó nhả ra một ngụm khói.
“Vậy còn phải xem hắn có đủ tư cách không mới được.” Lợi Triệu Thiên rất xem trọng Đới Phượng Niên: “Chi bằng chúng ta đánh cược, ba ngày sau tên khốn Thạch Chí Kiên sẽ ngã ngựa.”
“Cũng không chừng. Nghe nói tên Thạch Chí Kiên làm người rất láu cá.” Lý Thế Luân hút xì gà: “Nhất là gần đây hắn còn mở nhà hàng nổi, có vẻ rất thú vị.”