“Làm việc không phân nặng nhẹ. Nước ngọt, mì tôm, công ty điện ảnh, bây giờ còn học đòi người ta làm ăn uống, chết cũng không biết mình chết như thế nào.”
Giọng điệu của Lợi Triệu Thiên vô cùng khinh thường. Lần này Thạch Chí Kiên lần này làm hơi loạn rồi. Đông một búa, Tây một gậy, làm việc không có chủ đích, không để ý đến tài chính bị đứt gãy, sớm muộn gì cũng sẽ xong đời.
“Được, ta đánh cược với ngươi, xem ba ngày sau hắn có bị ngã ngựa hay không.” Lý Thế Luân hút một hơi xì gà thật mạnh.
…
Reng reng reng.
Reng reng reng.
Điện thoại của công ty Thần Thoại sắp bị người ta đòi nợ đến phát nổ.
Còn ba ngày nữa là đến tết, người nào cũng thiếu tiền, nhất là bây giờ dư luận báo chí đang gay gắt như vậy, ai cũng biết Thần Thoại đang thiếu vốn, chuẩn bị phá sản, còn không nhân dịp này đòi tiền cho nhanh.
Trong văn phòng, mọi người nhìn Thạch Chí Kiên, cũng không biết hắn định làm gì.
“Báo chí muốn viết gì thì viết, nhưng bọn hắn không thể thêu dệt vô cớ được. Hồ Tuấn Tài, ngươi tốt xấu gì cũng là luật sư cá nhân của ta, ngươi hãy gửi đơn đến những tờ báo đó, tố cáo bọn hắn tung tin đồn nhảm nhí.”
Hồ Tuấn Tài ngẩn người: “Nhưng mấy chuyện này rất phiền phức, có giải thích cũng không thông. Cho dù chúng ta thắng, bọn hắn cùng lắm cũng chỉ nhận lỗi mà thôi.”
“Vậy thì cứ để bọn hắn nhận lỗi. Danh dự của ta rất quan trọng. Bọn hắn dám nói ta là thương nhân lòng dạ hiểm độc, ép công nhân lao động. Đây không phải là chuyện nghìn lẻ một đêm mà là nói chuyện giật gân đấy.”
Đám người Hồ Tuấn Tài có chút im lặng. Đến lúc này mà ông chủ Thạch còn quan tâm đến danh dự của mình.
Hắn có biết mình sắp chết hay không?
Toàn bộ Thần Thoại sắp bị người ta tận diệt rồi?
“A Hùng, ngươi phụ trách đàm phán với những cửa hàng. Không bán sản phẩm của chúng ta, bọn hắn cũng chẳng được lợi, cùng lắm thì chúng ta sẽ cho bọn hắn lợi nhuận tối đa. Chỉ cần đồng ý bán hàng giúp chúng ta, mọi người có thể ký hợp đồng. Chúng ta chỉ cần lấy lại vốn, còn lợi nhuận thì bọn hắn kiếm, có hiểu không?”
Lưu Giám Hùng cau mày: “Kiên ca, làm như vậy thì không được tốt. Kiếm không được tiền, chi bằng đóng cửa cho xong.”
“Đừng chán nản thất vọng như vậy. Chúng ta phải kiên trì, kiên trì để đánh lâu dài.” Thạch Chí Kiên nói.
“Đúng vậy, mì tôm và nước uống của chúng ta không phải là không ngon, là Vĩnh Khang đang chèn ép chúng ta. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực vượt qua, Vĩnh Khang nhất định không kiên trì nổi.” Belletti động viên mọi người.
Lưu Giám Hùng tức giận nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng bây giờ bao nhiêu tiền đổ dồn hết cho nhà máy ở Thạch Giáp Vĩ của ngươi hết rồi. Ở đó chính là một cái động không đáy. Chỉ sợ nhà máy còn chưa xây dựng xong, bên này đã đóng cửa.”
Belletti không lên tiếng, bởi vì Lưu Giám Hùng nói là sự thật. Đa số tài chính của Thần Thoại đều đổ vào hạng mục do nàng quản lý. Ngoài ra, bên phía công ty điện ảnh của Thạch Chí Kiên cũng ngốn rất nhiều tiền.
“Mọi người phải có lòng tin với mình chứ.” Thạch Chí Kiên vỗ tay, kích thích đấu chí của tất cả mọi người.
“Quả thật, Vĩnh Khang giết đến đỏ mắt, muốn giết chúng ta ngay tức khắc. Đường sống duy nhất của chúng ta bây giờ là chịu đựng. Qua ba ngày nữa, ai thắng ai thua lập tức sẽ rõ ràng.”
Mọi người không lên tiếng. Đối mặt với đối thủ cường đại như Vĩnh Khang, còn có tập đoàn Đới thị đằng sau, người có ánh mắt đều có thể nhìn ra, lần này Thần Thoại bại rồi.
‘Được rồi, Tô Ấu Vi, tính cách của ngươi dễ chịu, sau này ngươi phụ trách nghe những cuộc điện thoại đòi nợ. Nhớ kỹ, thái độ phải ôn hòa. Cho dù những người đòi nợ lớn tiếng chửi cha chửi mẹ, chúng ta cũng phải mỉm cười, dùng thái độ chân thành để đối đãi.”
Tô Ấu Vi gật đầu. Nàng cảm thấy vì công ty, vì Thạch tiên sinh, đừng nói là bị mắng, cho dù bị đánh nàng cũng sẵn lòng.
Tất cả mọi người đều đồng tình nhìn Tô Ấu Vi. Cảm giác bị người ta mắng không hề dễ chịu chút nào. Trước đó, ba nữ nhân viên phụ trách nghe điện thoại đòi nợ đã xin nghỉ rồi.
Công ty lớn như vậy, đối mặt với công kích của Vĩnh Khang mà sắp phải đóng cửa, áp lực đó khiến cho mọi người cảm thấy căng thẳng.
Ngay cả nhân viên bảo vệ người Ấn Độ ngoài cửa cũng mất đi nụ cười, cầm khăn tay lau tấm bảng hiệu công ty Thần Thoại, sợ rằng tháng sau sẽ không nhận được năm mươi tệ tiền lau bảng nữa.
Sau khi mọi người đi rồi, Thạch Chí Kiên giữ Hồ Tuấn Tài lại văn phòng. Hắn nói: “Có một số hợp đồng ta cần ngươi phụ trách theo dõi.”
Nói xong, Thạch Chí Kiên xoay người lấy một hợp đồng mẫu đưa cho Hồ Tuấn Tài.
Hồ Tuấn Tài tiếp nhận hợp đồng, nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trên viết một hàng chữ lớn: “Hợp đồng nhượng quyền lẩu Hải Lý Lao.”
“Thạch tiên sinh, ngươi muốn làm gì vậy?” Hồ Tuấn Tài kinh ngạc hỏi.
Thạch Chí Kiên mỉm cười. Hắn ngồi xuống, rút một điếu thuốc đưa lên miệng: “Rất nhanh ngươi sẽ biết.”