Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 372 - Chương 372. Đẹp Trai Sẽ Xấu Tính

Chương 372. Đẹp trai sẽ xấu tính
Chương 372. Đẹp trai sẽ xấu tính

Buổi tối.

Khi mùa đông tràn vào Hồng Kông, nhiệt độ bắt đầu giảm, những bông tuyết thậm chí còn rơi từ trên trời xuống.

Tuyết rơi vào mùa này ở Hồng Kông khiến Thạch Chí Kiên có cảm giác kỳ quái.

Soả Cường đậu xe gần nhà của Thạch Chí Kiên ở vịnh Đồng La. Theo Lạc ca dặn dò, hắn đến mời Thạch Chí Kiên đến tham gia bữa tiệc thăng quan của Lôi Lạc tại nhà mới.

Trước kia Lôi Lạc ở vịnh nước cạn. Khi hắn thăng chức làm tổng thanh tra chưa đến ba tháng đã chuyển đến đỉnh núi, làm hàng xóm với rất nhiều lão đại.

Nghe nói căn biệt thự mới của hắn cao tới 1,5 triệu đồng, trang trí về mọi mặt đều hạng nhất.

Còn tiền mua biệt thự từ chỗ nào, chắc chắn không phải xuất từ tiền túi của Lôi Lạc rồi.

Sau khi hắn thăng chức, người muốn mua nhà cho hắn có thể chen rách cả da đầu.

Tối nay trên danh nghĩa là tiệc tân gia của nhà họ Lôi, nhưng trên thực tế lại là đại hội võ lâm cuối năm.

Lôi Lạc là minh chủ của võ lâm hai đạo hắc bạch. Hắn mời tất cả mọi người đến tụ họp, thuận tiện phân chia địa bàn, đặt nền móng cho kế hoạch kiếm tiền năm sau.

Thạch Chí Kiên thích mặc vest màu trắng. Để thể hiện sự tôn trọng của mình, hắn đã đặc biệt chọn bộ vest đẹp nhất để mặc, nhìn đi nhìn lại trong gương.

Thạch Ngọc Phượng bên cạnh lải nhải: “Ta nghe nói công ty của ngươi sắp phá sản, ngươi còn ăn mặc đẹp như vậy. Có tiền thì trả nợ trước, đừng lãng phí trên quần áo như thế.”

Bảo Nhi ôm con búp bê mới mua nhìn Thạch Chí Kiên: “Cậu út, lớn lên ta có thể gả cho ngươi được không?”

“Tại sao?” Thạch Chí Kiên bỏ cây lược gỗ xuống, dùng tay xoa đầu Bảo Nhi.

“Bởi vì ngươi rất đẹp trai, ta thích bạn nam đẹp trai.”

“Không thể được. Nam nhân càng đẹp trai càng đào hoa. Bảo Nhi phải tìm một người thành thật và tốt với ngươi.”

“Nhưng ta thích ngươi.”

“Khi nào ngươi trưởng thành rồi nói.” Thạch Chí Kiên không đùa Bảo nhi nữa. Hắn vuốt lại mái tóc của mình, cảm giác hắn đánh sáp chải tọc hơi nhiều rồi.

Soả Cường bên ngoài hơi gấp lên, hô to: “Kiên ca, ngươi xong chưa? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Thạch Ngọc Phượng nói: “Tại sao ngươi không gọi Soả Cường lên đây? Bên ngoài gió lạnh lắm.”

“Ta đi ngay bây giờ, gọi hắn lên làm gì?” Thạch Chí Kiên nói xong, buộc lại cà vạt rồi ra ngoài, miệng nói: “Đêm nay không cần chờ ta, các ngươi ngủ trước đi.”

“Ngươi lại không về nữa à? Ngươi có còn coi nơi này là nhà nữa không?”

“Mẹ, ta lớn lên sẽ gả cho cậu út.” Bảo Nhi dựa sát vào, ôm đùi Thạch Ngọc Phượng làm nũng.

Thạch Ngọc Phượng bế cô bé lên, nói: “Gả cái quỷ! Đẹp trai sẽ xấu tính, ngươi nhớ cho kỹ nhé.”

Soả Cường lái xe chạy vòng quanj đại lộ Trung Hoàn, tiến vào đường Thái Bình, Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua bên ngoài. Khu nhà giàu đỉnh núi trong truyền thuyết đang ở trước mắt.

Soả Cường hâm mộ nhìn ra bên ngoài, kích động nói: “Kiên ca, đây là đỉnh núi Thái Bình. Haiz, không ngờ có ngày ta cũng được mời đến khu này ăn cơm.”

“Nghe nói một căn biệt thự nơi này cũng phải hơn một triệu, đồng thời có tiền cũng không mua được.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Đó là bởi vì thống đốc Hồng Kông sống ở đây. Nếu ngươi bảo thống đốc dọn đến Thạch Giáp Vĩ, giá những căn nhà cũ của chúng ta chắc chắn sẽ tăng vọt.”

“Vậy chúng ta trói thống đốc ném sang đó. Bà nội cha nó chứ, chúng ta sẽ phát tài.”

Thạch Chí Kiên cảm thấy lời này của Soả Cường rất có tính xây dựng. Bắt cóc thống đốc, nghe thật uy phong.

Nhưng uy phong hơn nữa lại là người Hoa sống ở đỉnh núi Thái Bình này. Ông trùm, lão đại, vua vận tải biển, thanh tra, bất kỳ người nào dậm chân một cái cũng có thể khiến Hồng Kông chấn động.

Những người này mới là chủ nhân chân chính của Hồng Kông.

Rất nhanh, chiếc xe đã đến khu biệt thự sườn núi.

Cánh cổng sắt khổng lồ được mở ra, một nam nhân mặc áo choàng xanh trông như quản gia đứng một bên, tư thế rất khéo léo khi tiếp đãi khách đến.

Quản gia họ Ngô, tên Ngô Quang Trung. Hắn đã làm nghề này gần ba mươi năm, được nhân sĩ trong giới tôn xưng là “bá chủ quản gia”.

Trước đó, quản gia Ngô đã từng phục vụ cho đại thanh tra đầu tiên của Hồng Kông Diêu Mộc.

Năm đó, Diêu Mộc cũng là đại nhân vật quát tháo hai giới hắc bạch, ngay cả cảnh ti người nước ngoài không thể không tôn kính hắn ba phần.

Nghe nói trong thời điểm Diêu Mộc uy phong nhất, nửa đêm hắn nói muốn đổi gió, hai đạo hắc bạch vì nịnh bợ hắn, đã chuyển hắn từ Tiêm Sa Chủy đến đỉnh núi.

Là quản gia của Diêu Mộc, Ngô Quang Trung đã hầu hạ hắn nhiều năm, hưởng thụ đãi ngộ ít người hưởng qua, đồng thời cũng nhận được sự tôn kính của vô số người.

Nhớ năm đó, phàm là người gặp hắn đều cung kính có thừa, tôn kính gọi hắn một câu quản gia Ngô hoặc Ngô tiên sinh.

Lúc đó, trong lòng Ngô Quang Trung cảm thấy rất vui.

Làm quản gia đến mức này còn cầu mong gì nữa?

Quản gia Ngô hầu hạ Diêu Mộc nhiều năm. Mãi cho đến khi Diêu Mộc về hưu, bị đột quỵ, phải mời bác sĩ chuyên nghiệp đến chăm sóc. Từ đó, một quản gia am hiểu giao tiếp xã hội như hắn không còn cần thiết nữa.

Cùng lúc đó, cổng nhà Diêu Mộc từ ngựa xe như nước biến thành có thể giăng lưới bắt chim. Những người đã từng tôn kính Ngô Quang Trung có thừa cũng không còn nữa.

Thậm chí, rất nhiều người bắt đầu gọi hắn là lão Ngô, giọng điệu ngả ngớn, không hề có chút kính ý nào.

Hết chương 372.
Bình Luận (0)
Comment