“Vâng.” Mọi người không ngốc, biết Thạch Chí Kiên đang đưa bậc thang cho Đại Phi.
Đại Phi lại càng cảm kích vô cùng, muốn lên tiếng nói cái gì nhưng hắn chỉ có thể há to miệng, nói không nên lời.
Thạch Chí Kiên một lần nữa vỗ vai của hắn: “Ta biết ngươi lăn lộn ở Quan Đường không dễ. Ngươi và anh em của ngươi đều rất vất vả. Nhưng nhân tài ở đâu thì cũng có thể phát sáng. Ngoài ra, có một câu nói rất đúng, trời đất bao la, kiếm ăn là lớn nhất. Nếu các ngươi muốn kiếm ăn thì người khác cũng thế.”
Khi Thạch Chí Kiên nói chuyện, hắn chỉ vào quầy cá viên của Trần lão cha: “Mấy chuyện thu phí bảo kê này, ta đoán chừng ngươi làm không ít nhỉ?”
Mặt đám người Đại Phi đỏ lên: “Thạch tiên sinh, ngươi cũng biết đây là luật lệ của chúng ta. Nhất là nơi nghèo như Quan Đường này, chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào việc thu phí bảo kê mà thôi.”
“Đúng vậy, sòng bạc ở đây rất ít, chúng ta muốn kiếm ăn cũng không được.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Vậy ta hỏi các ngươi, những hàng cá viên như vầy được bao nhiêu?”
“Quan Đường nghèo, cũng chẳng có mấy cái.”
“Đúng là như vậy. Nếu nhiều, các ngươi thu phí bảo kê cũng không sao. Nhưng bởi vì quá ít, các ngươi lại dồn hết vào những người như bọn hắn. Kết quả, bọn hắn không làm được, còn các ngươi thì không kiếm được chất béo.”
Đám người Đại Phi giật mình. Thạch Chí Kiên nói quá đúng. Nhiều hàng cá viên hoặc đồ ăn nhẹ bởi vì bọn hắn thu phí bảo kê quá cao mà đóng cửa. Như vậy, bọn hắn ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
“Thạch tiên sinh, chúng ta cũng không muốn mà.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không muốn bọn hắn đóng cửa.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Thấy các ngươi có thành ý như thế, ta sẽ nói cho các ngươi biết tiếp theo các ngươi nên làm như thế nào.”
Nói xong, Thạch Chí Kiên chỉ hàng cá viên, còn có mấy sạp hàng nhỏ gần đó, bao gồm quầy sửa giày, quầy trái cây, còn có quầy bán trà…
“Các ngươi hãy coi những sạp hàng này như của mình, tìm mấy cái sạp hàng nào bán được mà đầu tư. Chủ quán thiếu tiền, các ngươi đầu tư tiền. Người ta thiếu sức, các ngươi giúp một tay kéo khách. Nhớ kỹ, các ngươi không phải ăn mày mà xin tiền bọn hắn, càng không phải ác bá mà bắt chẹt tiền. Các ngươi là người đầu tư, là người hợp tác, mỗi tháng sẽ được chia lợi nhuận. Cái này mới là tài sản ổn định, tài phú không ngừng.”
“Quan Đường nghèo, nghèo là lòng người. Nếu Đại Phi ngươi có lòng, có thể coi Quan Đường là khu vực để phát triển. Ta tin ngươi, cố lên.”
Đại Phi kinh ngạc.
Hắn chưa từng nghe có người nào nói với hắn như vậy.
Nhưng Thạch Chí Kiên nói hình như rất có lý.
Thạch Chí Kiên nói xong, cũng không nhiều lời. Rất nhiều chuyện cần chính bọn hắn lĩnh ngộ.
Đại Phi và hắn cũng coi như có “duyên phận”. Cho nên hắn mới nói thêm vài câu. Nếu đổi lại là người khác, hắn lười phản ứng đến.
Quay đầu lại, Thạch Chí Kiên nói vài câu với người nhà Trần Huy Mẫn, sau đó hắn lên xe rời đi.
…
Trần Huy Mẫn nhìn Thạch Chí Kiên rời đi, cả người vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Từ lúc hắn đi theo Thạch Chí Kiên, hắn biết ông chủ của mình không tầm thường. Thạch Chí Kiên quen với bốn đại thanh tra tiếng tăm lừng lẫy, đồng thời còn kết giao với những công tử thiếu gia nhà giàu như Từ tam thiếu, Hoắc đại thiếu.
Nhưng hắn không ngờ Thạch Chí Kiên còn là đại ân nhân của băng đảng.
Thay đổi lớn như vậy khiến Trần Huy Mẫn trở tay không kịp.
Tốt xấu gì hắn cũng đã từng lăn lộn ở Hòa Ký, quen biết rất nhiều anh em Hòa Ký.
Thỉnh thoảng mọi người ăn một bữa cơm, uống chút rượu trò chuyện với nhau. Rất nhiều người đều nhắc đến vị đại ân nhân kia.
Khi đó, Trần Huy Mẫn không thèm quan tâm, cho rằng mọi người đang khoác lác. Nào có người lợi hại như vậy chứ, có thể giải quyết vấn đề việc làm cho hai chục nghìn người, khiến người nào cũng cơm no áo ấm.
Nhưng hôm nay…
Trần Huy Mẫn mới biết được vị đại ân nhân đó là Thạch tiên sinh mà hắn đang phục vụ.
Trong lúc Trần Huy Mẫn đang ngẩn người…
“Thật ngại quá, Huy Mẫn ca.”
“Cái gì?” Trần Huy Mẫn ngẩn người nhìn Đại Phi.
Đại Phi gọi hắn là Huy Mẫn ca?
Trần Huy Mẫn hoài nghi không biết mình có nghe nhầm hay không.
“Huy Mẫn ca, sau này hy vọng ngươi chiếu cố nhiều hơn.”
Hắn không có nghe lầm. Đại Phi chính xác gọi hắn là Huy Mẫn ca, đồng thời còn mỉm cười rút một điếu thuốc đưa cho hắn, thái độ giống như lấy lòng.
Trần Huy Mẫn vô thức đưa tay nhận lấy điếu thuốc.
Đại Phi thấy Trần Huy Mẫn chịu nhận thuốc của mình, không khỏi thở phào một hơi, một lần nữa nở nụ cười nịnh: “Không biết mỗi ngày cha của ngươi buôn bán ra sao?”
Trần Huy Mẫn tức giận nói: “Cái này các ngươi phải biết rõ hơn ta chứ?”
Đại Phi lúng túng gãi đầu: “Xin lỗi, trước kia là chúng ta sai. Thạch tiên sinh có nói, sau này chúng ta phải chung sống hòa bình với các ngươi, đầu tư vào cùng buôn bán với các ngươi. Cho nên, ta chuẩn bị để cha của ngươi dọn đến nơi có nhiều người sinh sống để buôn bán.”
“Ngoài ra, ta chuẩn bị mở thêm ba bốn hàng cá viên nữa, coi như chi nhánh của các ngươi, mong rằng Trần lão cha sẽ dạy cho chúng ta một số kỹ thuật xoa cá viên.”
“Cái gì?” Trần Huy Mẫn mở to mắt vì kinh ngạc. Vừa rồi hắn không nghe rõ Thạch Chí Kiên nói gì với Đại Phi, không ngờ đảo mắt Đại Phi không thu phí bảo kê nữa mà chuyển sang xoa cá viên.