“Ta có thể dạy cho các ngươi, chỉ cần các ngươi cố gắng học là được.” Trần lão cha nói.
“Cảm ơn ngươi, Trần lão cha.” Đại Phi vô cùng vui vẻ, nói với đàn em đằng sau: “Còn không mau cảm ơn Trần lão cha đã truyền thụ kỹ thuật.”
“Cảm ơn Trần lão cha.” Một đám đàn em đằng sau Đại Phi cùng nhau hô lên.
Đầu óc của Trần Huy Mẫn không đủ dùng. Đây là tình huống gì chứ?
Những người chung quanh cũng không hiểu.
Chỉ có Đại Phi biết, hắn bị đày đến Quan Đường đủ thảm rồi. Nếu cứ tiếp tục dọa dẫm, bắt chẹt những người buôn bán nhỏ như vậy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ xong đời, ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Vẫn là Thạch tiên sinh nói đúng, phải coi những người bán hàng rong nơi này là bảo bối. Bọn hắn buôn bán tốt thì hắn mới có tiền.
Đúng, Thạch tiên sinh gọi là gì nhi?
Mục tiêu xóa đói giảm nghèo.
...
Sau khi rời khỏi nhà Trần Huy Mẫn, Thạch Chí Kiên lái xe Bentley cũng không lập tức về nhà mà quay ngược trở lại, lái đến gần biệt thự nhà họ Hoắc.
Hắn dừng lại tại nơi đã hẹn trước, mở đèn xe, nhìn thấy một nữ nhân trẻ tuổi đang đứng cách đó không xa.
Nữ nhân dáng người cao gầy, có vẻ hơi căng thẳng và sợ hãi trong đêm tối.
Thạch Chí Kiên bấm đèn xe ba lần về phía nàng.
Nữ nhân bước trên giày cao gót đi tới. Đùng đùng đùng, nàng gõ vào cửa sổ xe.
Thạch Chí Kiên mở cửa xe, nữ nhân vội vàng leo lên xe.
“Thật ngại quá, Lư tiểu thư, để ngươi đợi ta lâu như vậy.” Thạch Chí Kiên mỉm cười móc một điếu thuốc đưa lên miệng.
“Ngươi cố ý? Ta nhìn thấy ngươi lái xe rời đi mà.” Phóng viên Minh Báo Lư Nhã Văn tức giận nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, lấy diêm ra đốt thuốc, sau đó phun ra một làn khói. Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn nữ phóng viên đang nổi giận đùng đùng: “Cứ xem như vậy đi. Mặc dù để một phóng viên mỹ nữ như ngươi khoanh người trong gió lạnh suốt hai tiếng đồng hồ rất tàn nhẫn, nhưng ai bảo lúc trước ngươi đối địch với ta làm gì.”
Lư Nhã Văn vén mái tóc qua thái dương bị gió thổi xốc xếch, ánh mắt hung hăng nhìn Thạch Chí Kiên, cười khẩy: “Ta còn tưởng rằng Thạch Chí Kiên ngươi là đại nhân vật không tầm thường, nhưng không ngờ bụng dạ của ngươi lại hẹp hòi như thế.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười nhìn Lư Nhã Văn trước mắt.
Không thể không nói, dáng dấp của nữ phóng viên này khá đẹp. Mặt trứng ngỗng, mắt ngọc mày ngài, nhìn rất giống nữ minh tinh Ông Mỹ Linh của Hồng Kông ở kiếp trước, còn có cặp răng thỏ. Nhất là lúc này nàng tỏ vẻ giận dữ, lại càng xinh đẹp động lòng người.
“Trách không được.” Thạch Chí Kiên dò xét Lư Nhã Văn từ trên xuống dưới, không nhịn được nói: “Trách không được đại tiểu thư nhà họ Đới lại nhìn trúng ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?” Lư Nhã Văn giống như mèo giẫm phải đuôi, nhất thời nhảy dựng lên.
“Ta nói đại tiểu thư nhà họ Đới Đới Phượng Ny thường xuyên cùng với ngươi mài sữa đậu nành, chẳng lẽ sai sao?” Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc khinh thường nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ngươi vô sỉ.” Lư Nhã Văn giơ tay định đánh Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên chẳng những vạch trần quá khứ đen tối của nàng mà còn nói thẳng thứ mà nàng muốn che giấu nhất.
Thạch Chí Kiên nắm lấy cánh tay đang đánh tới của Lư Nhã Văn, dùng sức kéo một phát. Lư Nhã Văn ngồi không ổn, ngã vào ngực Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên một tay cầm lấy bàn tay nhỏ của Lư Nhã Văn, một tay ôm lấy eo thon của nàng, từ trên cao nhìn xuống Lư Nhã Văn: “Tại sao Lư tiểu thư lại tức giận? Nếu ta nói có gì sai, ngươi có thể chỉ trích ta, cần chi phải làm to chuyện chứ?”
Khi Thạch Chí Kiên nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào gương mặt xinh đẹp của Lư Nhã Văn, khiến cho nàng cảm thấy hơi ngứa ngáy. Nàng đang định giãy ra lại bị Thạch Chí Kiên ôm rất chặt.
“Ngươi thả ta ra.”
“Chỉ cần Lư tiểu thư đồng ý với ta không ra tay nữa, ta sẽ buông ngươi ra.”
“Ngươi…” Lư Nhã Văn nghiến răng nói: “Được, ta sẽ không ra tay.”
“Quân tử nhất ngôn.”
“Tứ mã nan truy.” Lư Nhã Văn hận Thạch Chí Kiên muốn chết nhưng lúc này nàng đang nằm trong lòng của hắn, càng làm cho nàng xấu hổ không chịu nổi.
Thấy Lư Nhã Văn không giãy dụa phản kháng nữa, Thạch Chí Kiên mới chậm rãi buông nàng ra.
Lư Nhã Văn ngồi thẳng người.
Tay phải Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, nói: “Cũng may thuốc không làm bỏng ngươi. Lư tiểu thư cành vàng lá ngọc, nếu bị thuốc làm bỏng thì không được tốt cho lắm.” Nói xong, hắn bẻ gãy điếu thuốc ném ra ngoài cửa sổ.
Lư Nhã Văn cắn môi, không biết nên nói gì cho phải. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng ngăn lại lửa giận, mắt nhìn thẳng Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ta không muốn ngươi lãng phí thời gian ở đây. Chúng ta nên nói chuyện chính đi.”
Thạch Chí Kiên gật đầu, móc cái ví từ trong ngực ra, dùng ngón giữa và ngón trỏ kẹp năm trăm đô la Hồng Kông đưa cho Lư Nhã Văn: “Một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
Lư Nhã Văn nguýt hắn một cái, lấy một xấp ảnh từ trong túi ra đưa cho Thạch Chí Kiên: “Tất cả đều là ta chụp lén vừa rồi, còn có ngươi ở cổng nhà họ Hoắc.”
“Thật sao? Có chụp rõ không đấy? Có cần bây giờ ta chạy đến cửa nhà họ Hoắc thực hiện thêm mấy tư thế để ngươi chụp không?” Thạch Chí Kiên mỉm cười hỏi.
“Thạch tiên sinh, mong rằng ngươi tin tưởng vào tiêu chuẩn nghề nghiệp của ta.” Lư Nhã Văn cảm giác lời nói của Thạch Chí Kiên đang sỉ nhục nàng.
Là một phóng viên ưu tú, chụp lén đối với nàng mà nói nhất định phải nắm giữ kỹ thuật.