“À, được rồi, ta tin ngươi.” Thạch Chí Kiên nghĩ một đằng nói một nẻo, nhét xấp ảnh vào trong túi của mình rồi đưa tay ra với Lư Nhã Văn: “Hợp tác vui vẻ.”
Lư Nhã Văn cố nén cơn giận, chán ghét bắt tay với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên mở cửa xe, đưa tay ra mời: “Hẹn gặp lại.”
Lư Nhã Văn ngây ra một lúc rồi nhìn bên ngoài. Bây giờ đã là mười một mười hai giờ đêm, tên đáng chết này lại để một mỹ nữ đơn độc về nhà?
Chẳng lẽ hắn không biết trị an bây giờ của Hồng Kông không tốt sao?
Chẳng lẽ hắn không biết cái gì gọi là phong độ thân sĩ, thương hương tiếc ngọc sao?
Lư Nhã Văn trừng Thạch Chí Kiên một cái, từ trên xe nhảy xuống, tức giận quay đầu lại nói một câu: “Hẹn gặp lại.”
Nàng cũng không quay đầu lại bước về phía trước.
Đằng sau không có động tĩnh gì cả.
Thạch Chí Kiên không lên tiếng gọi nàng lại, cũng không khởi động ô tô.
Lư Nhã Văn cố dặn lòng không quay đầu lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua. Tên khốn Thạch Chí Kiên đang dựa vào cửa sổ hút thuốc.
“Tên cặn bã đáng chết. Bại hoại. Thằng chó.” Lư Nhã Văn bước trên giày cao gót đi trên đường núi gập ghềnh, hung hăng chửi một câu.
…
Vào thời điểm này, hầu hết các khu biệt thự ở Hồng Kông đều hẻo lánh, điều mà những người giàu có mong muốn là “sự yên tĩnh”.
Lư Nhã Văn mang giày cao gót đi trên đường núi, chân thấp chân cao. Đột nhiên một con chim cú vọ bay vút qua đầu, dọa nàng lảo đảo một cái, giày cao gót bị gãy.
Lư Nhã Văn cúi đầu nhìn, đành phải cởi giày, miệng mắng: “Thằng chó.” Lại không nhịn được mà khóc lên.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng tham tiền. Nàng làm phóng viên nhưng không có đạo đức nghề nghiệp. Chỉ cần đưa tiền, nàng cái gì cũng chịu làm, thậm chí còn đồng ý ngủ với đại tiểu thư nhà họ Đới kia.
Nhưng có ai biết mẹ của nàng nằm bệnh viện ròng rã cả năm trời.
Nếu không có tiền thanh toán tiền thuốc men, mẹ của nàng sẽ giống như rác mà bị đuổi ra ngoài.
Nào có ai biết nàng vì gồng gánh cả gia đình mà chịu đựng biết bao khó khăn vất vả.
Mẹ bệnh, người cha say rượu còn cần nàng phải chăm sóc. Nội tiền rượu thôi cũng ép nàng sắp thở không nổi rồi.
Mỗi một đồng tiền nàng liều mạng kiếm được đều không được dùng cho nàng.
Nàng không thẹn với lương tâm.
Lư Nhã Văn cầm đôi giày vừa khóc vừa lau nước mắt đi về phía trước.
Đằng sau vang lên tiếng còi xe. Thạch Chí Kiên lái xe đến. Hắn quay cửa kính xe xuống, nói với Lư Nhã Văn: “Ồ, phóng viên Lư, không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặp nhau. Ngươi có cần ta đưa ngươi về không?”
Lư Nhã Văn nghiến răng lau nước mắt, không thèm để ý đến Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên lái xe chậm rãi đi đằng sau, cũng không rời đi nhưng cũng không dừng lại, cứ như vậy mà đi theo.
Lư Nhã Văn quay đầu nguýt hắn một cái.
Lúc này Thạch Chí Kiên mới dừng xe lại. Lư Nhã Văn đang định đi tiếp, nhưng bị Thạch Chí Kiên kéo lại: “Ngươi vẫn còn tức giận à?”
Lư Nhã Văn không lên tiếng nhưng nước mắt lại chảy xuống.
Thạch Chí Kiên cúi đầu nhìn. Chân của Lư Nhã Văn chẳng biết từ lúc nào đã bị chảy máu.
Thạch Chí Kiên thở dài, ôm lấy eo thon của Lư Nhã Văn nhét nàng vào trong xe: “Ta đưa ngươi về.”
“Bại hoại, ta không cần ngươi thương hại.”
“Thương hại gì mà thương hại. Nếu chẳng may ngươi xảy ra chuyện gì ở đây, ngày mai tên của ta sẽ lên trên báo mà ngồi. Ngồi im đi.” Thạch Chí Kiên nhấn mạnh chân ga, chiếc Bentley như cơn lốc lao nhanh.
…
“Ngươi cứ để ta ở đây là được.”
“Ngươi khẳng định?” Thạch Chí Kiên dừng xe gần bệnh viện Thánh Mary.
“Bất kể thế nào, ta cũng cảm ơn ngươi đã đưa ta về nhà.” Lư Nhã Văn lạnh lùng nói.
“Cái này mà gọi là cảm ơn à? Tại sao ta lại không cảm nhận được nhỉ?”
Lư Nhã Văn không thèm quan tâm đến Thạch Chí Kiên, mở cửa xe bước xuống.
Nàng đi chưa được mấy bước, Thạch Chí Kiên đã bước xuống xe nắm cổ tay của nàng kéo lại.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Lư Nhã Văn tránh khỏi tay của Thạch Chí Kiên, giống như con thú nhỏ bị thương hung dữ quay đầu lại nhìn hắn.
“Ngươi chơi chán chưa? Ngươi đùa nghịch ta đủ chưa? Ta khiến cho ngươi cảm thấy hứng thú, để ngươi cảm thấy ta dễ bị đùa nghịch như vậy sao?” Lư Nhã Văn nghiêm túc hỏi.
Thạch Chí Kiên cái gì cũng không nói, cởi giày của mình ngồi xổm xuống, thở dài xỏ bàn chân bị thương của Lư Nhã Văn vào giày của mình: “Mặc dù hơi lớn một chút nhưng ngươi vẫn có thể mang được.”
Lư Nhã Văn hơi ngẩn người.
Không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy.
Thạch Chí Kiên làm xong mọi thứ, hắn đứng lên nói: “Ta không muốn đùa nghịch ngươi. Hẹn gặp lại.”
Nói xong, Thạch Chí Kiên xoay người bước lên xe rời đi.
Nhìn chiếc Bentley rời đi, Lư Nhã Văn lấy lại tinh thần. Nàng nhìn chiếc giày da hơi lớn dưới chân rồi nhìn theo cái bóng chiếc Bentley đã chạy xa, lẩm bẩm: “Thằng chó thì vẫn là thằng chó, tuyệt đối không có ý tốt. Muốn ta cảm kích ngươi, hừ, nằm mơ đi.”Lư Nhã Văn mắng thầm trong lòng, sau đó quay người đi bộ về phía bệnh viện Thánh Mary.