Khi nàng mệt mỏi mở cửa bước vào phòng, nàng không thấy bóng dáng mẹ của mình đâu.
Lư Nhã Văn giật mình.
Nàng tựa lưng vào cửa phòng, có một cảm giác giống như trút được gánh nặng.
Mẹ của nàng bệnh lâu như vậy, liên lụy nàng lâu như vậy.
Nếu mẹ của nàng cứ như vậy mà đột nhiên biến mất, cũng tốt thôi.
Thậm chí có nhiều lần Lư Nhã Văn thử bỏ mẹ mình ở bệnh viện, buông tay mà đi.
Nàng cũng đã từng tưởng tượng mẹ bệnh nặng không trị được, sau đó rời bỏ nhân gian.
Nhưng lập tức Lư Nhã Văn bình tĩnh lại.
Nàng luống cuống.
Nàng sợ.
Đây là mẹ của nàng.
Mặc kệ bà ấy liên lụy nàng bao lâu, từ đầu đến cuối bà ấy vẫn là người sinh ra nàng.
Lư Nhã Văn khóc.
Nàng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của mẹ mình.
Những bệnh nhân chung quanh cùng với người nhà đi cùng thấy Lư Nhã Văn quần áo xốc xếch, mang giày da của nam nhân nổi điên tìm kiếm các nơi trong bệnh viện, tất cả đều chỉ trỏ nàng: “Đây có phải là bà điên hay không vậy?”
“Tuổi còn quá trẻ, tại sao lại như thế chứ?”
Lư Nhã Văn không hề quan tâm những lời châm chọc, giễu cợt nàng, vẫn tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng, nàng tìm được bác sĩ quen.
“Bác sĩ Vương, mẹ của ta đâu rồi?” Lư Nhã Văn nắm lấy vạt áo của bác sĩ mà hỏi.
Bác sĩ Vương hơi ngẩn ra một chút, rồi nhìn bộ dạng chật vật của Lư Nhã Văn: “Thì ra là Lư tiểu thư. Ngươi còn không biết sao? Mẹ của ngươi đã được chuyển sang phòng bệnh hạng nhất rồi. Ta đã nói với ngươi từ trước, bệnh tình của mẹ ngươi đang tiến triển tốt. Nếu có thể chuyển sang phòng bệnh hạng nhất, bệnh tình phục hồi lại càng nhanh hơn. Này, Lư tiểu thư, ngươi đi đâu vậy?”
Lư Nhã Văn không để ý đến câu hỏi của bác sĩ Vương, vội chạy đến phòng bệnh hạng nhất.
Cuối cùng, nàng tìm thấy mẹ của mình ở phòng bệnh 1015, Trần tôn thị.
Trần tôn thị đang nằm trên giường, yên ổn ăn bánh trứng.
Bên cạnh còn có y tá đặc biệt xoa bóp chân cho nàng.
Nhìn thấy con gái đột nhiên xuất hiện, Trần tôn thị hơi giật mình, sau đó vui mừng vẫy tay với Lư Nhã Văn: “Nhã Văn, mau đến đây. Có bánh trứng ăn này.”
Lư Nhã Văn bước đến, đưa tay gạt bánh trứng mà Trần tôn thị đưa tới.
Hành động của nàng khiến cho Trần tôn thị giật mình.
Ngay cả y tá đang xoa bóp chân cho Trần tôn thị cũng không khỏi giật mình theo.
Hai người mở to mắt nhìn Lư Nhã Văn.
“Nhã Văn, ngươi sao vậy?” Trần tôn thị sợ hãi nhìn con gái.
“Ăn! Ăn! Ăn! Ngươi chỉ biết có ăn thôi sao?” Lư Nhã Văn tức giận, nhào vào lòng Trần tôn thị: “Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi đến cỡ nào không? Ngươi đổi phòng bệnh cũng không nói với ta. Hu hu hu!”
Trần tôn thị ngẩn cả người, lúc này nàng mới hiểu ra, vành mắt đỏ lên: “Ta cũng không muốn, quá đột ngột. Sáng nay ta đang nghỉ ngơi, có người đến nói ta được sắp xếp đến phòng bệnh hạng nhất. Người ở đây rất tốt, ngay cả y tá chăm sóc cũng rất cẩn thận. Ta cảm thấy rất vui.”
“Nhã Văn, ngươi đừng khóc nữa. Ta sẽ cố gắng khỏe lại, không còn liên lụy ngươi nữa, không còn làm ngươi vướng víu. Ta sẽ giặt quần áo, nấu cơm cho ngươi. Ta sẽ nấu món canh mà ngươi thích nhất. Ngươi không phải thích ăn canh củ sen và nấm trắng sao? Sau này ta sẽ nấu cho ngươi ăn mỗi ngày.”
Lư Nhã Văn khóc một hồi, cảm xúc ổn định lại, lúc này nàng mới hỏi Trần tôn thị: “Ta không có tiền, là ai đã sắp xếp ngươi vào đây thế?”
Nhìn con gái nước mắt lưng tròng, Trần tôn thị giúp nàng lau nước mắt: “Tại sao ngươi lại hỏi lạ vậy? Đương nhiên là ông chủ của ngươi rồi.”
“Ông chủ của ta?”
“Đúng vậy, người này rất tốt, còn rất đẹp trai. Sau này Nhã Văn ngươi nhất định phải làm việc cho người ta thật tốt, tuyệt đối đừng cô phụ ý tốt của hắn. Haiz, không ngờ ngươi may mắn như vậy, có thể gặp được ông chủ tốt như thế.”
Trần tôn thị khen ông chủ của Lư Nhã Văn không dứt miệng.
Lư Nhã Văn choáng váng ngay tại chỗ. Chẳng lẽ ông chủ của nàng ở Minh Báo là Tra tiên sinh đến đây sao? Không thể nào. Mặc dù hắn rất đẹp trai nhưng đã lớn tuổi rồi, không còn đẹp trai nổi nữa. Hơn nữa, hắn làm người rất hẹp hòi. Tiền lương của mọi người ở Minh Báo đã mười năm nay không tăng, tại sao hắn lại hào phóng như thế?
“Mẹ, người đó rốt cuộc là ai chứ?” Lư Nhã Văn vội vàng nói: “Công ty của ta có rất nhiều ông chủ. Có Tra tiên sinh, còn có Thẩm tiên sinh…”
“Ồ, vậy à? Hắn không phải họ Tra, cũng không phải họ Thẩm.” Trần tôn thị suy nghĩ một chút rồi lấy một tấm danh thiếp từ dưới gối ra: “Đúng rồi, hắn đưa cho ta thứ này, ngươi xem qua một chút đi.”
Lư Nhã Văn vội nhận lấy tấm danh thiếp. Một cái tên mà nàng không muốn thấy nhất xuất hiện bên trên.
Thạch Chí Kiên.
...
Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, những gì mà hắn làm với Lư Nhã Văn cũng chỉ để lung lạc lòng người.
Nữ nhân là động vật rất cảm tính. Ngoại trừ tiền tài, các nàng còn muốn tình cảm. Chỉ có như vậy, sau này nàng mới có thể tận tâm giúp ngươi làm việc.
Nhất là nữ nhân thông minh như Lư Nhã Văn, muốn khống chế nàng hoàn toàn, hắn nhất định phải cố gắng nhiều hơn.
Lập tức, Thạch Chí Kiên lại nhớ đến xấp ảnh đang cất trong túi.
Thạch Chí Kiên đã căn dặn Lư Nhã Văn cẩn thận chụp lén. Bên trên có toàn bộ chứng cứ Thạch Chí Kiên ra vào nhà họ Hoắc.
Chỉ cần Thạch Chí Kiên công bố những tấm ảnh này, một tin tức lớn có thể được tạo ra dựa theo ý đồ của hắn.
Thạch Chí Kiên làm việc luôn cẩn thận. Lần này cũng không ngoại lệ. Hắn chụp lén chẳng qua cũng chỉ để gia tăng thêm một lớp bảo hiểm. Hy vọng rằng hắn sẽ không dùng đến lớp bảo hiểm này.