Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 583 - Chương 583. Được Một Tấc Lại Một Tiến Một Thước

Chương 583. Được một tấc lại một tiến một thước
Chương 583. Được một tấc lại một tiến một thước

Trở về nhà, Thạch Chí Kiên còn chưa dừng xe, hắn đã nhìn thấy một bóng người dưới lầu.

Thạch Chí Kiên nhận ra người đó là ai, Nhiếp Vịnh Đàn.

Nhiếp Vịnh Đàn chờ hơn nửa ngày dưới lầu. Nàng vừa tan làm, thấy xe của Thạch Chí Kiên còn chưa về, nàng lập tức chờ ở đây.

Hôm nay nàng mặc một bộ sườn xám thướt tha, một chân đá hòn đá tới lui, miệng lẩm bẩm: “Cái tên bại hoại này, tại sao bây giờ hắn còn chưa về nhỉ? Tại sao ta lại phải ở đây chờ hắn? Ta đang làm cái gì vậy? Đúng là ngu ngốc mà.”

Dừng một chút, nàng lại đá bay hòn đá nhỏ: “Ta lên lầu trước. Nếu lát nữa bị hắn nhìn thấy ta cố ý chờ hắn ở đây, còn không mắc cỡ chết sao? Nữ hài vẫn nên thận trọng một chút.”

Trong lúc Nhiếp Vịnh Đàn đang suy nghĩ lung tung, tiếng động cơ ô tô vang lên. Thạch Chí Kiên lái xe trở về.

Thấy Thạch Chí Kiên đã về, Nhiếp Vịnh Đàn cảm thấy ngượng ngùng, vội lắc nhẹ hông, làm bộ như muốn lên lầu nhưng trong lòng lại thầm nhủ: “Mau gọi ta lại, mau gọi ta lại.”

Thạch Chí Kiên mở cửa bước xuống xe, quay người dùng chìa khóa khóa cửa xe lại.

Nhiếp Vịnh Đàn đã sử dụng tốc độ chậm hơn bình thường tám trăm lần, còn muốn chậm hơn cả ốc sên, mơ hồ có thể nghe được tiếng khóa cửa xe của Thạch Chí Kiên ở đằng sau.

Trong lúc Nhiếp Vịnh Đàn đang buồn bực đến lúc nào rồi mà tên ngốc kia còn lo khóa xe? Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy ta sao?

“Nhiếp tiểu thư, ngươi vừa tan làm sao?”

Đằng sau truyền đến giọng nói của Thạch Chí Kiên.

Nhiếp Vịnh Đàn thả lỏng một hơi, chậm rãi quay đầu. Một chân nàng giẫm trên cầu thang, giống như đang chuẩn bị lên lầu, một tay cầm ví đầm màu đỏ, chiếc sườn xám bồng bềnh, đôi mắt đẹp liếc nhìn Thạch Chí Kiên một cái: “Ồ, ngươi cũng mới trở về sao?”

“Quỷ mà.” Thạch Chí Kiên thấy nàng giả vờ giả vịt như vậy thật sự quá đáng yêu, không nhịn được tiến lên ôm lấy nàng: “Ngươi diễn dở quá. Nào, để ta ôm ngươi lên lầu nhé.”

Nhiếp Vịnh Đàn giật mình, không ngờ Thạch Chí Kiên lại lớn mật như vậy, trong lòng giống như có con hươu đang chạy loạn: “Chẳng lẽ bị hắn nhìn thấy rồi sao?” Lúc này, cánh tay của nàng tự dưng ôm lấy cổ Thạch Chí Kiên, ánh mắt nhu tình sắp chảy nước.

“Vất vả rồi. Ngươi chờ ta bên ngoài lâu như vậy, ta nên bù đắp cho ngươi như thế nào?”

“Ai chờ ngươi chứ? Tự mình đa tình.”

“Ồ, mấy ngày nay ngươi ăn cái gì thế? Tại sao ngươi lại nặng như vậy?”

“Bại hoại! Miệng chẳng nói được mấy lời hay ho gì cả.”

“Ta nói sai sao? Được rồi, ta đầu hàng. Đêm nay ta sẽ để cho ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước.”

“Đi chết đi.”

Bên trong phòng thuê dưới lầu.

“Một đôi cẩu nam nữ.”

Đặng Cửu Công ghé vào khe cửa nhìn thấy Thạch Chí Kiên và Nhiếp Vịnh Đàn, không khỏi nuốt nước bọt: “Đêm hôm khuya khoắt không lo đi ngủ, còn ôm ôm ấp ấp, ra thể thống gì nữa chứ?”

Trương A Liên cũng ghé lại gần, thông qua khe cửa nhìn ra bên ngoài: “Đúng vậy, không ngờ vị Nhiếp tiểu thư kia không biết thận trọng. Ban ngày gặp nàng giống như tiên nữ không dính khói lửa, không ngờ cũng là loại ăn thịt.”

Nói xong, Trương A Liên đưa tay nắm chặt lỗ tai Đặng Cửu Công: “Đừng xem nữa. Ta đói bụng rồi, tiếp tục thôi.”

..

Thạch Chí Kiên ôm Nhiếp Vịnh Đàn lên lầu, còn chưa kịp mở cửa vào nhà.

Bịch một tiếng.

Một người đánh rơi thùng nước tiểu xuống đất.

Thùng nước tiểu có nhãn hiệu màu đỏ nảy hai lần trên mặt đất, lăn đến chân Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên cúi đầu nhìn. Nhìn rất quen, là của Thạch Ngọc Phượng. Không cần phải nói, người đối diện là…

“A Kiên, ngươi làm cái gì thế?” Thạch Ngọc Phượng mở to mắt, khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt. Đứa em trai yêu quý của nàng đang ôm Nhiếp tiểu thư hàng xóm.

Gâu gâu gâu!

Con chó đen nhỏ không biết từ đâu xông ra, lắc cái đuôi mừng Thạch Chí Kiên rồi hít hà thùng nước tiểu dưới đất, giống như bị hun choáng. Nó lắc đầu vài cái đứng vững, sau đó lại ngẩng đầu chạy quanh Thạch Chí Kiên, gâu gâu gâu.

“Cái này… Nhiếp tiểu thư bị đau chân, ta ôm nàng lên lầu thôi.”

“Đúng vậy, chân của ta bị thương. Khụ khụ, Thạch tiên sinh đúng là người tốt. Cảm ơn Thạch tiên sinh, ngươi mau bỏ ta xuống trước đi.”

Thạch Chí Kiên vội thả Nhiếp Vịnh Đàn xuống đất.

Nhiếp Vịnh Đàn tỏ ra cảm kích, khom người chào hắn: “Cảm ơn ngươi, người tốt sẽ được báo đáp.”

Thạch Chí Kiên cảm thấy kỹ năng diễn xuất của nàng rất dở,

Thạch Ngọc Phượng mở to mắt chỉ vào Nhiếp Vịnh Đàn: “Thế cái chân nào của ngươi bị đau?”

“Chân này.” Nhiếp Vịnh Đàn vội chỉ vào chân trái: “Vừa rồi ta lên lầu bị vấp, đau quá.” Nói xong, nàng cau mày, tỏ vẻ rất khó chịu.

“Ngươi chờ ở đây.” Thạch Ngọc Phượng khập khễnh trở lại phòng.

Thạch Chí Kiên vội khoa tay với Nhiếp Vịnh Đàn: “Ngươi mau vào phòng đi, đừng để bị chị của ta phát hiện.”

Không đợi Thạch Chí Kiên nói xong, Thạch Ngọc Phượng đã quay lại, trong tay cầm theo một chai rượu xoa bóp.

“Nhiếp tiểu thư, ngươi là khách trọ rất tốt. Tháng nào ngươi cũng trả tiền thuê đúng hạn. Ta rất hài lòng với điều này, không giống Đặng Cửu Công và Trương A Liên bên dưới. Hai tên khốn đó lúc nào cũng khất nợ.”

Nói xong, Thạch Ngọc Phượng nhét chai rượu vào tay Nhiếp Vịnh Đàn: “Mặc dù ngươi làm việc tại vũ trường nhưng công việc không phân quý tiện. Thạch Ngọc Phượng ta không bao giờ khinh thường ngươi. Thật ngại quá, Nhiếp tiểu thư, tính tình của ta ngay thẳng, nghĩ cái gì nói cái đó. Mặc dù rất nhiều nữ hài làm việc tại vũ trường đều không biết kìm chế, câu tam đáp tứ, dẫn dụ em trai người ta, nhưng ta thấy ngươi không phải loại người như vậy.”

Hết chương 583.
Bình Luận (0)
Comment