Nhiếp Vịnh Đàn không cười được nữa, gật đầu với Thạch Ngọc Phượng: “Ngọc Phượng tỷ, ngươi nhìn người rất chuẩn.”
Thạch Ngọc Phượng vỗ ngực: “Cái khác thì ta không nói, chúng ta đều là nữ nhân giang hồ nghĩa khí. Sau này, nếu ngươi có bị thương như thế nào, ngươi cứ tìm ta. Ngươi đừng thấy ta yếu đuối, ta vẫn còn khỏe lắm đấy. Mặc dù ta không thể ôm ngươi lêu lầu, ta vẫn có thể dìu ngươi.”
Nhiếp Vịnh Đàn cười khổ: “Cảm ơn Ngọc Phượng tỷ.”
“Được rồi, không có chuyện gì nữa, ngươi vào nhà đi.”
“Vâng.” Nhiếp Vịnh Đàn làm bộ kéo cái chân bị thương của mình vào phòng.
Thạch Chí Kiên thấy Nhiếp Vịnh Đàn đã vào phòng, quay đầu lại định nói cái gì đó, Thạch Ngọc Phượng đã chỉ thùng nước tiểu dưới đất: “Mau giúp ta dọn đi.”
Thạch Chí Kiên đang định phản kháng, chỉ thấy ánh mắt của Thạch Ngọc Phượng không đúng, vội nói: “Vâng.”
...
Chờ Thạch Chí Kiên mang thùng nước tiểu quay về, chỉ thấy Thạch Ngọc Phượng đang ngồi nghiêm túc ở phòng khách.
Hắn nhìn thấy trên bàn thờ của cha hắn, chiếc máy khâu giày chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
Quy củ của nhà họ Thạch.
Nhìn thấy máy giống như nhìn thấy người.
“Quỳ xuống.” Thạch Ngọc Phượng quát lớn với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên ngẩn người, vội bỏ thùng nước tiểu trong tay xuống, nói với Thạch Ngọc Phượng: “Chị, ngươi làm cái gì thế? Hơn nửa đêm rồi, tự dưng lại đi gọi cha của chúng ta dậy? Lão nhân gia hắn mặc dù ở nước trời nhưng cũng phải ngủ chứ.”
“Đừng có ba hoa với ta. Quỳ xuống.” Thạch Ngọc Phượng cầm cây chổi lông gà lên,
Thạch Chí Kiên bịch một tiếng, quỳ trước máy khâu giày.
“A Kiên, ngươi hãy thành thật khai ra với ta, rốt cuộc ngươi và Nhiếp tiểu thư có…”
“Có.”
“Sao?” Thạch Ngọc Phượng không ngờ em trai của mình lại dứt khoát như vậy.
“Có cái gì?”
“Ngươi cho rằng có cái gì thì có cái đó.”
“Chẳng lẽ ngươi và nàng…”
Thạch Ngọc Phượng nuốt nước bọt: ‘Ngươi và nàng đã làm chuyện kia?”
Thạch Chí Kiên hỏi: “Chuyện kia là chuyện gì?”
Bốp.
Thạch Ngọc Phượng cầm cây chổi lông gà đánh xuống bàn một cái: “Ta hỏi gì ngươi cũng biết rõ mà.”
Thạch Chí Kiên vội nói: “Làm sao ta biết ngươi hỏi cái gì? Ngươi không có nói rõ mà.”
Thạch Ngọc Phượng nghiến răng: “Ngươi không cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện đó sao? Ngươi còn trẻ, tại sao lại không yêu bản thân mình? Mặc dù Nhiếp cô nương xinh đẹp nhưng xuất thân của nàng không tốt. Dù sao bây giờ ngươi cũng đã có thành tựu trong sự nghiệp, nếu thật sự ngươi không nhịn được, ta tìm cho ngươi một người vợ. Với thân phận của ngươi bây giờ, thiên kim tiểu thư nhà giàu nào cũng đều có thể thương lượng, nhưng ngươi lại… Ta không biết nên nói với ngươi như thế nào mới tốt.”
“Chị à, chuyện của ta không cần ngươi lo lắng mà.” Thạch Chí Kiên đứng lên, không quỳ nữa: “Ta biết ngươi làm như vậy là vì tốt cho ta, nhưng sau này ta kết giao với nữ hài nào, hẹn hò với ai, ta hy vọng mình có thể làm chủ.”
“Làm chủ cái đầu ngươi đấy.” Thạch Ngọc Phượng thấy Thạch Chí Kiên dám đứng lên, nàng lập tức dùng chổi lông gà đánh vào đùi Thạch Chí Kiên hai cái, nhưng rốt cuộc nàng không xuống tay được.
“Tốt tốt tốt, ngươi trưởng thành rồi, có bản lãnh rồi, ta không quản được ngươi.” Thạch Ngọc Phượng tức đến mức thở hổn hển: “Ngươi muốn cưới họ Nhiếp kia, sau này ngươi nhất định sẽ bị người ta cắm sừng.”
“Làm việc ở vũ trường không nhất định phải là loại người đó. Chị, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Thật sao?” Thạch Ngọc Phượng trừng em trai của mình: “Ngươi cho rằng ta là loại người ngu ngốc à? Lúc trước, khi ta còn làm việc tại nhà máy sản xuất hoa nhựa, mỗi lần đám nam công nhân nhận được tiền lương, bọn hắn đều tiêu hết cho đám tiểu thư ở vũ trường. Ngươi cho rằng ta không biết các nàng là hạng người gì sao?”
Thạch Chí Kiên không muốn tranh luận với chị của mình nữa. Hắn ngáp một cái.
“Bất hiếu! Ta nói chuyện với ngươi đấy, rốt cuộc ngươi có nghe hay không?”
Thạch Chí Kiên bước đến phòng ngủ của mình: “Ta buồn ngủ quá. Ngày mai ta còn có chuyện cần làm, ta đi ngủ trước đây.”
“Được, ta tin ngươi. Coi như vừa rồi nàng bị đau chân, ngươi có lòng tốt mới ôm nàng lên lầu. Sau này, ngươi đừng qua lại với nàng nữa. Hết tháng này, ta không cho nàng thuê nhà nữa. Nhà của chúng ta không dung được nữ Bồ Tát như nàng.” Thạch Ngọc Phượng đi theo đằng sau Thạch Chí Kiên, nói tiếp: “Ngươi tìm vợ ta không phản đối, nhưng làm việc ở vũ trường thì không được.”
“Ta buồn ngủ rồi, ngày mai gặp.” Thạch Chí Kiên đưa tay mở cửa phòng.
Két.
Cánh cửa phòng mở ra.
Hắn thấy Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng đang áp tai vào cánh cửa nghe lén.
Hai người ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên mở to mắt nhìn hai người bọn hắn.
Thời gian ngưng lại ba giây.
Thạch Chí Kiên quay đầu nhìn Thạch Ngọc Phượng: “Chị, tại sao chị lại giấu hai nam nhân trong nhà?”
…
Trong phòng khách.
Bầu không khí có vẻ căng thẳng.
Thạch Chí Kiên ngồi trên ghế salon không nói câu nào.
Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt của Thạch Chí Kiên.
Thạch Ngọc Phượng đang giải thích với em trai của mình.
“Sự việc trên cơ bản là như vậy. Hai người bọn hắn theo giúp ta thu mua rạp hát Thái Bình, sau đó về đây ăn cơm. Trời cũng đã muộn rồi, bọn hắn không tiện về nhà nên ta đã sắp xếp cho bọn hắn ngủ dưới đất trong phòng của ngươi. A Kiên, ngươi không ngại chứ?”
Lúc này, Thạch Ngọc Phượng không còn bộ dạng phách lối như vừa nãy. Nàng vặn vạt áo, biểu hiện ngượng ngùng nhìn em trai của mình.