Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 585 - Chương 585. Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 585. Khẩu thị tâm phi
Chương 585. Khẩu thị tâm phi

Thạch Chí Kiên hừ lạnh một tiếng nhìn hai tên khốn Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng.

“Đúng vậy, đúng vậy. Là Hồ Tuấn Tài sai. Ban đầu ta và Ngọc Phượng tỷ đi xem là được rồi, hắn nhất định đòi đi theo. Lề mề hơn nửa ngày mới xem xong.” Hồ Tu Dũng oán giận nói.

“Cái gì mà ngươi nói ta lề mề hơn nửa ngày? Hồ Tu Dũng ngươi ngoại trừ chỉ biết đánh nhau thì còn biết cái quái gì nữa chứ? Nếu không phải ta vận dụng kiến thức luật pháp chuyên nghiệp của ta, ông chủ rạp hát kia cò kè mặc cả như vậy, không biết các ngươi đã bị hắn lừa bao nhiêu tiền rồi.”

Hồ Tuấn Tài nói xong vội nhìn về phía Thạch Chí Kiên: “Tin ta đi, Thạch tiên sinh, ta chỉ muốn giúp đỡ mà thôi. Trước kia Ngọc Phượng tỷ tốt với ta như vậy, ta không thể để nàng mắc lừa ăn thiệt được.”

Thạch Chí Kiên đưa tay chỉ Hồ Tuấn Tài rồi lại chỉ vào Hồ Tu Dũng rồi chỉ vào phòng của mình: “Ta không thích ngủ chung với người khác. Tối nay ta ngủ bên trong, các ngươi ngủ ở đây.”

“Chỗ nào?”

“Phòng khách?”

Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng nhìn nhau.

Thạch Ngọc Phượng cũng nói: “Như vậy không tốt lắm đâu. Dù sao người ta cũng là khách mà.”

“Có cái gì không tốt chứ?” Thạch Chí Kiên chỉ vào máy khâu giày trên bàn thờ: “Có cha ở đây, hắn nhất định sẽ phù hộ cho bọn hắn bình an đêm nay.”

Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng nhìn chiếc máy khâu, chỉ cảm thấy chiếc máy khâu bốc lên hơi lạnh, lộ ra một sự quỷ dị, không khỏi rùng mình một cái.

Thạch Chí Kiên nói xong, hắn đứng dậy bước vào phòng của mình, cũng không quay đầu lại: “Được rồi, đi ngủ thôi.”

“Ờ, đi ngủ.”

Hồ Tuấn Tài đụng vai Hồ Tu Dũng một cái: “Ngươi rửa chân chưa?”

“Ta chưa có rửa chân.”

“Vậy thì đi rửa chân đi.”

“Cùng nhau đi đi.”

Hai người vội vàng lẻn ra ngoài.

“Này, ngươi nói chuyện của Thạch tiên sinh và Nhiếp tiểu thư là thật aso?” Hồ Tu Dũng hỏi Hồ Tuấn Tài.

“Chắc chắc là thật.”

“Hai người ngủ với nhau chưa?”

“Há chỉ có ngủ với nhau? Đoán chừng còn ngủ với nhau nhiều lần.” Hồ Tuấn Tài đỡ cặp mắt kính lên: “Haiz, tội nghiệp cho Tô Ấu Vi. Ta rất coi trọng nàng.”

Hồ Tu Dũng và Hồ Tuấn Tài khó có lúc có được điểm chung: “Ta cũng vậy. Ta rất thích tiểu muội muội Tô Ấu Vi. Nàng quá thuần khiết, quá thiện lương. Nếu Kiên ca và nàng trở thành một đôi thì tốt rồi.”

Hồ Tuấn Tài gật đầu: “Nhiếp tiểu thư giống như hồ ly vậy, nam nhân nào cũng bị nàng mê hoặc. Không cần phải nói, mỗi lần ta gặp nàng, nàng đều cố ý liếc mắt đưa tình với ta. Xem ra cũng không phải hạng người đứng đắn gì.”

“Đúng vậy, làm việc trong vũ trường, có mấy ai đứng đắn chứ.” Hồ Tu Dũng phụ họa.

“Hình như phòng bên cạnh có người?”

“Ồ, Nhiếp tiểu thư, tại sao lại là ngươi?”

Hồ Tu Dũng và Hồ Tuấn Tài đều sợ hãi.

Bọn hắn không ngờ Nhiếp Vịnh Đàn đang ở phòng vệ sinh bên cạnh.

“Nàng có nghe thấy những lời chúng ta nói vừa nãy không?” Hồ Tuấn Tài lén lút đụng Hồ Tu Dũng.

“Chắc là không đâu? Chúng ta nói chuyện nhỏ lắm mà.” Hồ Tu Dũng hạ thấp giọng trả lời.

Nhiếp Vịnh Đàn không thèm nhìn hai người bọn hắn, bưng chậu rửa mặt hứng nước rồi quay người bước về phòng của mình.

“Nàng không nhìn thấy chúng ta?”

“Nàng cũng không phải mù, tại sao lại không nhìn thấy?”

Lúc này, Nhiếp Vịnh Đàn bỗng nhiên quay đầu. Đầu tiên, nàng nhìn Hồ Tu Dũng: “Mặc dù ta làm việc ở vũ trường nhưng ta không phải loại nữ nhân đó.”

Rồi quay sang nhìn Hồ Tuấn Tài: “Ta cũng không phải hồ ly tinh. Còn nữa, ngươi đừng có tự mình đa tình. Loại củi mục như ngươi, ta không hề có hứng thú.”

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Hồ Tuấn Tài lúng túng vuốt mái tóc ngôi giữa của mình rồi dùng tay xoa cằm, nói với Hồ Tu Dũng: “Nhìn kìa, nữ nhân lúc nào cũng khẩu thị tâm phi như vậy.”

“Không phải đâu. Lần này ta cảm thấy nàng nói rất đúng. Sau này ngươi cách xa ta một chút, củi mục.” Hồ Tu Dũng vội kéo dài khoảng cách với Hồ Tuấn Tài.

...

Thạch Chí Kiên vốn khó ngủ, nhất là khi ngủ thường không thích tiếng động bên cạnh. Bằng không, hắn cũng không đẩy Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng ra phòng khách để ngủ.

Dù vậy, Thạch Chí Kiên vẫn không ngủ ngon giấc như cũ. Hai tên Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng ngáy như sấm bên ngoài, chẳng khác nào có hai con hổ đang rống với nhau.

Bất đắc dĩ, Thạch Chí Kiên đành phải trùm chăn kín đầu, lúc này hắn mới có thể ngủ được.

Chẳng bao lâu sau, trời tờ mờ sáng.

Thạch Chí Kiên rốt cuộc không chịu nổi nữa, từ trên giường bò dậy mặc quần áo rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Hắn nhìn thấy Hồ Tuấn Tài giống như con bạch tuộc quấn trên người Hồ Tu Dũng, miệng còn chảy nước dãi. Hồ Tu Dũng thì nằm sải hai tay hai chân, thỉnh thoảng còn gãi lông chân, ngủ rất ngon.

Thạch Chí Kiên lắc đầu, mở cửa phòng đang định rời đi, lại nghe Thạch Ngọc Phượng ở trong nhà gọi hắn: “A Kiên, ngươi dậy rồi à? Để ta nấu cơm cho ngươi.”

“Không cần đâu, ta ra ngoài ăn. Còn nữa, khi nào hai tên khốn kia dậy, bảo bọn hắn xéo đi.”

Hết chương 585.
Bình Luận (0)
Comment