Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 586 - Chương 586. Năng Lực Chịu Đựng Của Ta Rất Mạnh

Chương 586. Năng lực chịu đựng của ta rất mạnh
Chương 586. Năng lực chịu đựng của ta rất mạnh

Thạch Chí Kiên ngáp một cái lái xe chạy đến khách sạn lớn nhất cảng đảo.

Hắn xuống xe, vứt cho người giữ xe trực ca đêm gương mặt vô cùng mệt mỏi, để đối phương mang xe đi cất giùm, sau đó hắn đến quầy lễ tân thuê một căn phòng một người, treo bảng cấm làm phiền, áo cũng không thèm cởi, nhảy lên trên giường nằm ngáy o o.

Nằm trên giường lớn của khách sạn, Thạch Chí Kiên ngủ từ năm giờ đến tám giờ sáng.

Không cần ai gọi, Thạch Chí Kiên vẫn giống như cái đồng hồ mà tỉnh lại.

Ngáp một cái, Thạch Chí Kiên nhắm mắt nằm trên giường thêm một lát, sau đó hắn mới lắc lư ngồi dậy bước vào trong nhà vệ sinh rửa mặt.

Hoàn cảnh của khách sạn dễ chịu hơn so với ở nhà nhiều. Trách không được Từ tam thiếu thích ở khách sạn Pennisula hơn ở nhà.

Thạch Chí Kiên dùng bàn chải đánh răng dùng một lần duy nhất, tiện tay mở radio. Bên trong truyền ra âm thanh của nữ MC: “Bộ phim nhựa đầu tiên của công ty điện ảnh Gia Hòa Thần Thoại sắp được công chiếu. Đối với bộ phim có sự tham gia của đại minh tinh Vương Vũ và Phan Anh Tử trong vai nam nữ chính, người dân Hồng Kông có thể nói là vô cùng chờ mong.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, cảm thấy hôm nay là ngày tháng tốt, sẽ có một khởi đầu tốt đẹp.

Bây giờ hắn chỉ cần chờ tin tức tốt từ bên phía nhà họ Hoắc truyền đến.

Chỉ cần Hoắc lão đại chịu bỏ tiền ra đầu tư bất động sản, hết thảy sẽ nước chảy thành sông, thuận thuận lợi lợi.

Thạch Chí Kiên rửa mặt xong, hắn chỉnh lại quần áo trước gương cho thật tốt rồi xuống nhà hàng Tây ăn bữa sáng.

Khoảng tám giờ rưỡi, Thạch Chí Kiên bước ra khỏi nhà hàng đến quầy lễ tân tính tiền. Một đêm là một trăm năm mươi đô la Hồng Kông, gần nửa tháng lương của một người dân Hồng Kông bình thường.

Thạch Chí Kiên tính tiền xong, thuận tay bốc một nắm kẹo trên đĩa đựng trái cây trên bàn. Xanh xanh đỏ đỏ nhìn rất bắt mắt.

Chín giờ, Thạch Chí Kiên lái xe đến tòa nhà của công ty Thần Thoại.

Trần Huy Mẫn đang chờ sẵn ở bãi đậu xe. Thạch Chí Kiên đưa chìa khóa xe cho hắn, bảo hắn đi bảo dưỡng kiểm tra một chút. Bây giờ thời gian sử dụng xe mới đã qua, đã đến lúc thay dầu máy.

Trần Huy Mẫn lái xe rời đi, Thạch Chí Kiên mang theo cặp công văn huýt sáo bước vào tòa nhà.

Asam người Ấn Độ đang ngồi xổm ngoài cổng làm nước sốt cà ri, thấy Thạch Chí Kiên bước đến, hắn không để ý đến cái nồi đang sôi ùng ục, vội vàng đứng lên chào hỏi.

Thạch Chí Kiên vỗ vai của Asan, mỉm cười nhét một thanh kẹo cho hắn: “Ta mời ngươi ăn kẹo nhé.”

Asam gãi đầu, nhìn Thạch Chí Kiên vừa đi vừa huýt sáo: “Tại sao hôm nay tâm trạng của Thạch tiên sinh lại tốt như vậy?”

Thạch Chí Kiên làm việc ở văn phòng đến mười giờ nhưng tinh thần không tập trung.

Tô Ấu Vi nhìn ra được hắn đang có chuyện, lập tức hỏi hắn có chuyện gì, vì sao lại đứng ngồi không yên.

Thạch Chí Kiên nói đùa với nàng, nói tối hôm qua có hai con hổ đến nhà hắn, không biết bây giờ đã tỉnh lại chưa.

Tô Ấu Vi rất đơn thuần, nghe có hổ còn tưởng rằng là hổ thật, còn nói mình chưa từng nhìn thấy hổ bao giờ, nhưng nàng nghe nói hổ rất lợi hại, còn rất đáng sợ. Nàng còn nói trước kia Đại Hải thúc có kể rất nhiều chuyện liên quan đến hổ, có người tên là Võ Tòng tay không tấc sắt đánh chết con hổ.

Thạch Chí Kiên thấy nàng tưởng thật, còn trêu nàng rằng tối qua hắn thiếu chút nữa cũng tay không tấc sắt đánh chết hai con hổ kia.

Tô Ấu Vi lại tin là thật, vội che miệng mở to mắt hỏi Thạch Chí Kiên có bị thương không.

Thạch Chí Kiên thấy nàng lo lắng như vậy, trong lòng mềm nhũn, cảm thấy mình hơi quá đáng, vội giải thích hai con hổ kia không phải hổ thật mà là người, là hai tên khốn Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng.

Tô Ấu Vi trợn tròn mắt, đang tính hỏi tại sao Thạch Chí Kiên lại coi bọn hắn thành hổ thế?

Cộc cộc cộc.

Có người gõ cửa, sau đó bên ngoài vang lên một giọng nói: “Thạch tiên sinh, Từ thiếu gia và Hoắc thiếu gia đến rồi.”

Thạch Chí Kiên vui mừng, lập tức nói ngay: “Mau mời vào.”

Hoắc Chấn Đình lần đầu tiên đến công ty của Thạch Chí Kiên, ánh mắt chỉ toàn là sự hiếu kỳ.

“A Kiên, không tệ nha. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.” Hoắc đại thiếu nhìn xung quanh, đụng nơi này một chút sờ nơi kia một chút.

Từ tam thiếu chắp tay sau lưng nhìn căn phòng làm việc của Thạch Chí Kiên, gật đầu nói: “Mặc dù ta đã đến đây mấy lần nhưng ta vẫn cảm thấy phòng làm việc này của A Kiên rất có phong cách.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười mời hai người ngồi xuống bàn trà, sau đó quay đầu dặn dò Tô Ấu Vi: “Thư ký Tô, ngươi mau đi pha hai tách café chồn mà ta cất giữ kỹ bao lâu nay mang lên đây. Ta muốn mời hai vị khách quý này nhấm nháp một chút.”

“Ồ, café chồn à? A Kiên, ngươi rất biết hưởng thụ đấy.” Từ tam thiếu giơ ngón tay cái lên.

Hoắc đại thiếu cũng gật đầu: “Rất có phong cách.”

Thạch Chí Kiên khiêm tốn nói: “Ban đầu ta không thích uống café. Tất cả chỉ là để hoan nghênh hai người gia nhập liên minh khai thác bất động sản của chúng ta, cho nên ta đặc biệt chuẩn bị cho hai người.”

“ A Kiên, ngươi khách sáo quá rồi. Thật ra, hôm nay chúng ta đến đây là để nói với ngươi chuyện này.” Từ tam thiếu do dự một chút rồi đụng bả vai của Hoắc đại thiếu: “Ngươi nói đi.”

“Thôi thì ngươi nói đi, quan hệ giữa ngươi và A Kiên tốt hơn mà.”

Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu đẩy tới đẩy lui, cũng không ai muốn mở miệng trước.

“Hai vị, đây là chuyện vui mà, có cái gì mà phải ngượng ngùng chứ?” Thạch Chí Kiên mỉm cười nhìn hai người: “Nếu hai người có gì thì cứ nói ra, năng lực chịu đựng của ta rất mạnh.”

Hết chương 586.
Bình Luận (0)
Comment