“Khụ khụ, A Kiên, thật ra chúng ta có một tin tức tốt và tin tức xấu, không biết ngươi muốn nghe cái nào trước.”
“Đương nhiên là tin tức tốt rồi.” Thạch Chí Kiên vui mừng nói: ‘Ngươi mau nói ra ta nghe thử xem.”
“A Kiên, ngươi đừng vui như vậy. Nó không hề giống với tác phong của ngươi trước kia, ngươi nên bình tĩnh một chút thì tốt hơn.” Từ tam thiếu nhắc nhở.
“Trước mặt các ngươi, ta muốn thả lỏng bản thân một chút. Giữa bạn bè với nhau, cần chi phải giả bộ chứ. Ngươi mau nói đi.”
“Tin tức tốt là, chúng ta, ta và Hoắc thiếu đều chuẩn bị gia nhập liên minh khai thác bất động sản của ngươi.”
“Hoan nghênh, đây tuyệt đối là tin tức tốt.” Thạch Chí Kiên nắm tay hai người Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu: “Sau này chúng ta phải cùng nhau chiến đấu. Thế tin tức xấu thì sao?”
“Tin tức xấu chính là, tiền.” Từ tam thiếu buông tay, bất đắc dĩ nói.
Thạch Chí Kiên ngơ ngác một chút, nụ cười cứng ngắc nhìn Hoắc đại thiếu.
Hoắc đại thiếu cũng học theo Từ tam thiếu, giang tay ra: “Đúng là tiền.”
...
Tiền?
Chính là tiền?
Thạch Chí Kiên nghe rất rõ ràng. Lúc này, Tô Ấu Vi lấy khay chuẩn bị đi pha café, Thạch Chí Kiên vội ngăn nàng lại: “Ngươi không cần pha café nữa, mang hai ly nước lạnh đến đây, là loại lạnh nhất đấy, giống như tâm trạng của ta bây giờ.”
“Sao ạ?” Tô Ấu Vi ngơ ngác một chút, sau đó khom người bước ra ngoài.
Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu nhìn nhau.
“A Kiên, ngươi không cần phải như vậy. Café chuyển thành nước, quá bất lịch sự rồi.” Từ tam thiếu nhỏ giọng nói.
“Bất lịch sự cái quỷ. Các ngươi cũng biết bây giờ ta đang thiếu tiền, ngay cả một phân tiền cũng không mang đến. Mọi người đành phải uống nước cho no bụng thôi.”
“Khụ khụ, mặc dù chúng ta không mang tài chính đến, nhưng hai người chúng ta không phải cũng đã đến rồi sao? Dù sao đây cũng là một tin tức tốt.”
Thạch Chí Kiên trợn mắt: “Hai vị đại ca, ta chờ năm chục triệu. Các ngươi đến thì có thể làm được gì? Bán mình sao? Có thể bán được bao nhiêu tiền?”
“Khụ khụ, ta và Hoắc thiếu cũng chỉ là thân bất do kỷ.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta đều có nỗi khổ tâm của mình.”
Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu đều cảm thấy hổ thẹn, nói ra nỗi khổ tâm của mình.
Theo như nhà họ Từ và nhà họ Hoắc cho rằng, tuy Thạch Chí Kiên có đất nhưng lại không có tài chính đầu tư.
Đây là động thái của tay không bắt sói.
Nhà họ Từ và nhà họ Hoắc tuyệt đối không bỏ tiền ra giúp Thạch Chí Kiên.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản. Phân lượng của Thạch Chí Kiên không đủ. Ngoài ra, bọn hắn chờ Thạch Chí Kiên thay đổi suy nghĩ, trực tiếp bán rẻ đất cho bọn hắn.
Nói trắng ra, nhà họ Từ và nhà họ Hoắc có thể cùng nhau khai thác ba nghìn mẫu đất ở Thuyên Loan chứ không muốn chơi đùa với hậu bối như Thạch Chí Kiên.
Đương nhiên, ngoại trừ điều này, nhà họ Từ và nhà họ Hoắc còn có suy nghĩ khác.
Lão thái gia nhà họ Từ tuổi tác đã cao, sức khỏe không tốt, không yên tâm giao sản nghiệp xây dựng Từ thị cho Từ tam thiếu, sợ hắn làm hỏng sản nghiệp của gia tộc.
Người cầm lái của nhà họ Hoắc là Hoắc lão đại lại có ý muốn khảo nghiệm Thạch Chí Kiên.
Tối hôm qua, Thạch Chí Kiên đã tạo dựng một hình tượng người lính cứu hỏa trước mặt hắn. Đã như vậy, Hoắc lão đại ngược lại muốn xem xem Thạch Chí Kiên sẽ kiên trì với hình tượng này trong bao lâu. Ngươi không phải không chủ động đàm phán đầu tư với ta sao? Vậy ta sẽ vắt chày ra nước, không bỏ ra một phân tiền, xem ngươi khai thác Thuyên Loan như thế nào?
Nghe Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu nói ra nỗi khổ tâm của mình xong, phản ứng đầu tiên của Thạch Chí Kiên là: “Cho ta thêm một chút thời gian để suy nghĩ. Còn nữa, hai người về trước đi. Có cần gì, ta sẽ thông báo cho hai người.”
Từ tam thiếu nhìn Hoắc đại thiếu rồi nhẹ giọng hỏi Thạch Chí Kiên: “Ngươi không cần chúng ta sao?”
“Đúng vậy, A Kiên, chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ chúng ta?”
“Vứt bỏ cái gì chứ?” Thạch Chí Kiên ngồi trên ghế salon xoa mặt thật mạnh, ngẩng đầu nhìn hai người: “Ta chỉ nói hai người về nhà nghỉ ngơi, nuôi dưỡng sức lực. Đến lúc đó sẽ có chuyện cho các ngươi làm.”
“Có đúng không? Vậy là tốt rồi.”
Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu vất vả lắm mới đụng tay vào được hạng mục bất động sản lớn như vậy, trong lòng bọn hắn chỉ muốn kề vai chiến đấu với Thạch Chí Kiên hoàn thành hành động vĩ đại này.
Tiếp theo, bọn hắn muốn gia tộc nhìn thấy, người Hồng Kông nhìn thấy bọn hắn không phải đệ tử hoàn khố, càng không phải những tay ăn chơi mà là những thanh niên tài tuấn có tiền đồ.
Vất vả lắm mới tiễn hai người kia đi được, Thạch Chí Kiên một lần nữa quay trở lại văn phòng, bảo Tô Ấu Vi mang cho hắn một tách café.
Thạch Chí Kiên vén màn cửa sổ, bưng tách café, một tay đút túi nhìn xuống dưới.
Hắn nhìn thấy Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu lái hai chiếc xe rời đi.
Thạch Chí Kiên mỉm cười. Sự khó chịu và phiền muộn trước đó bị quét sạch, vẻ mặt và tư thái hoàn toàn trái ngược với ban nãy, khôi phục lại sự bình thường.
Tô Ấu Vi nhìn thấy biểu hiện thay đổi của Thạch Chí Kiên trong nháy mắt, không hiểu cho lắm.
Ban đầu, nàng rất muốn hỏi Thạch Chí Kiên đã xảy ra chuyện gì, tại sao hắn lại không vui nhưng bây giờ nàng cảm thấy không cần thiết.
Thạch Chí Kiên uống mấy ngụm café rồi quay người bước đến bàn làm việc ngồi xuống, đẩy tách café sang một bên, cầm điện thoại lên, nhanh nhẹn bấm một con số.
Một lát sau, một giọng nữ vang lên: “Alo, là Thạch tiên sinh sao?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Bắt đầu hành động.”
Nói xong, hắn cúp điện thoại.